Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/AUjrty3sB1

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

CHƯƠNG 4

26.

Khi chúng tôi đang đợi xe thì bất ngờ bị một nhóm đàn ông vây lại.

“Thằng nào đánh đại ca tụi tao?” – Một gã mặt tròn cất giọng, ngữ khí ngạo mạn, đầy hung hãn.

Chúng tôi nhận ra tình thế không ổn, lập tức cảnh giác cao độ.

Tạ Cẩn thấp giọng dặn: “Cẩn thận.”

Chúng tôi cùng lùi lại.

Đám người đó như kiến, vây chặt chúng tôi như một cái thùng sắt kín bưng.

Tôi lén gọi cho Tống Khởi Hàn, nhưng không ai bắt máy.

Người đi đường bắt đầu ý, họ mới chịu giãn ra một chút, tỏ vẻ như không có chuyện gì, chỉ để đánh lạc hướng người qua lại.

“Chạy!” – Tạ Cẩn hét lên.

Chúng tôi đồng loạt cắm đầu bỏ chạy, bọn họ lập tức đuổi .

Chạy vào một con hẻm lát đá, phía trước không có lối thoát, chúng tôi bị chặn lại.

Chúng bắt đầu đe dọa, yêu cầu giao nộp thoại. Lực bất tòng tâm, đành phải tạm nhượng bộ.

Tôi liên tục gọi ba cuộc cho Tống Khởi Hàn, vẫn không có ai nghe máy. Ngay khi chúng sắp giật thoại trên tay tôi, cuộc gọi cuối cùng được kết nối.

“Tống Khởi Hàn…” – tôi còn kịp nói xong, thì thoại đã bị giật mất và đập mạnh xuống đất.

Chúng tôi hoàn toàn mất liên lạc.

Tên mặt tròn giơ tay tát tôi, Âu Dương Loan liền đá văng hắn ra.

“Âu Dương Loan!”

Gã mặt tròn nổi điên, túm lấy cổ áo cậu ấy và ấn xuống đất.

Tạ Cẩn vung chân đá thẳng vào hạ bộ hắn, khiến hắn gập người đau đớn.

Chúng tôi bắt đầu hỗn chiến, nhưng vẫn không chống nổi, cuối cùng bị trói lại.

Tôi nhìn thấy khóe miệng Âu Dương Loan rỉ máu, lòng xót xa và áy náy không thôi.

“Âu Dương Loan, cậu chảy máu rồi kìa…”

Cậu ấy cười cợt như không: “À, máu muỗi thôi mà.”

Cậu ấy nhìn tôi, tôi cũng nhìn cậu ấy, cậu cười, tôi cũng bật cười .

Tên cao gầy hỏi tên mặt tròn: “Giờ làm sao?”

Tên mặt tròn đáp: “Chờ đại ca chỉ thị.”

Một lúc lâu sau, tiếng còi xe cảnh sát vang lên, chúng bắt đầu hoảng loạn.

Khi xe cảnh sát xuất hiện, chúng tôi được giải cứu.

Từ đầu ngõ, một người đàn ông đi vào, hình cao ráo, diện mạo tuấn tú, khí chất lạnh lùng, khí trường mạnh mẽ đến ngột ngạt.

Là Tống Khởi Hàn.

Anh sắp xếp người đưa Tạ Cẩn và những người khác về nhà, rồi đưa tôi lên xe của mình. Lão Cố ngồi ở ghế lái, khởi động xe.

“Lâm Tư Nghiên.”

Giọng nói vang lên, lạnh đến mức thấu xương, như muốn cứng cả không gian trong xe.

Áp lực dồn dập đến, khiến tôi cảm thấy bầu không khí trong xe vừa nặng nề vừa rét buốt.

“Em có biết vừa nãy tôi đã lo đến thế nào không?”

Tống Khởi Hàn vốn dĩ đã là người trầm lạnh, lúc này trên người lại tỏa ra sát khí lạnh lẽo, gương mặt đầy vẻ bực bội và cáu kỉnh.

“Em xin lỗi.” – Tôi nhỏ giọng nói.

“Tôi mẹ nó suýt nữa muốn giết thằng nào đập thoại em.”

Anh lúc ấy, nhất là lo lắng đến phát điên, khi nhận được cuộc gọi của tôi nhưng lại không thể trả lời.

ơi…” – Tôi khẽ gọi anh một tiếng.

“Tôi không giận em.” – Anh rõ ràng đã bình tĩnh lại.

Không hiểu vì sao, cổ họng tôi nghẹn lại… Nước mắt bắt đầu trào ra.

“Đừng khóc.” – Anh kéo tôi vào lòng, “Tôi không mắng em nữa, được không?”

Càng được anh dỗ dành dịu dàng như vậy, tôi lại càng không thể kìm nổi, nước mắt rơi lã chã.

Không dám khóc thành tiếng, chỉ biết nức nở thút thít.

“Ngoan nào, đừng khóc nữa được không? Tôi dỗ em mà.”

27.

Sau khi về đến biệt thự, Tống Khởi Hàn chuẩn bị nước nóng cho tôi tắm.

Mười giờ tối, Tống Khởi Hàn vào phòng tôi.

“Anh đến xem em thế nào rồi.” – Anh bước vào, “Hôm làm em sợ rồi.”

Anh đi đến bên giường tôi, tôi ôm lấy eo anh bật khóc nức nở.

“Là lỗi của anh, đừng khóc nữa nhé?”

Anh nhẹ nhàng xoa đầu tôi.

“Đừng khóc nữa, cứ trách anh đi, được không?” – Tống Khởi Hàn dỗ dành.

Tôi nhìn gương mặt tuấn tú của anh, tim như muốn tan chảy. Tôi thực sự rất yêu người đàn ông này.

Tôi sụt sịt hỏi anh: “Tại sao anh lại đẹp trai thế hả?”

Anh sững người một chút, sau đó khẽ nhếch môi cười:

“Bẩm sinh, thiên phú dị bẩm thôi.”

Anh còn nói rằng sở hữu một gương mặt đẹp đến mức khiến người người nghiêng ngả, thực ra cũng khổ tâm lắm – quá nhiều người nhắm đến anh.

“Phải không?” – Cuối câu anh còn cố ý nâng giọng hỏi lại tôi.

Rõ ràng là đang ám chỉ tôi cũng có ý với anh!

tự luyến!

Nhưng mà… thật sự quá đẹp trai… tôi không thể cưỡng lại được… hu hu hu.

Tôi vừa khóc vừa cười: “Thật sự quá đẹp! Em mê kiểu như anh!”

“Ngoan.” – Anh bỗng hạ giọng, nói dịu dàng.

Tự nhiên tôi nảy ra ý muốn trêu chọc anh.

Tôi khẽ gọi: “Hiệu trưởng~”

Anh lạnh mặt, không phản ứng.

“Tống Khởi Hàn.” – Tôi đổi giọng gọi tên.

Anh nhướn mày, khẽ cười lạnh.

Vẫn không phản ứng gì cả. Chẳng là do tôi gọi sai cách? Hay phải gọi là… chồng?

Trong lòng tôi vui như nở hoa, nhưng ngoài mặt vẫn ra vẻ dè dặt:

“Chồng ơi~”

Anh nhẹ nhàng gõ đầu tôi một cái, nhưng khoé mắt lại lóe lên ý cười, bị tôi bắt gặp.

Anh cố gắng giữ giọng lạnh nhạt:

“Trong đầu em toàn nghĩ gì thế hả?”

Tôi nhỏ giọng lẩm bẩm: “ ơi…”

“Gọi lại lần nữa.”

“Không muốn.” – Tôi làm nũng, quay mặt đi.

Tôi thấy anh bật cười khẽ.

Thì ra Hiệu trưởng Tống bị gọi như vậy à? Bắt rồi nhé!

Sau đó, anh kể chuyện ru tôi ngủ, tôi mới yên tâm thiếp đi.

28.

Mấy ngày rơi không ngừng, phủ trắng khắp nơi, mặt đất cũng đã dày đặc một lớp dày.

Nhiệt độ giảm mạnh, thời tiết vô cùng lạnh giá, gió đêm lại càng buốt thấu xương.

“Tống Khởi Hàn, lát nữa em phải ra ngoài một chút.” – Lúc anh đang pha cà phê, tôi nói một tiếng rồi lên lầu chuẩn bị.

Về phòng, tôi chải tóc thành búi nhỏ lơi lơi, thoa son màu nhẹ nhàng, khoác thêm chiếc áo khoác lông áp.

“Lại ra ngoài à?” – Tôi vừa xuống cầu thang, anh đã gọi tôi lại.

Anh vẫn cái vẻ bề trên khó ưa đó, giọng điệu chất vấn.

“Sinh nhật bạn .”

“Là KTV hay quán bar?”

“Tới nhà cậu ấy, không có gì lộn xộn đâu, anh yên tâm.”

Tống Khởi Hàn dạo này ngày càng lắm lời.

“Chín rưỡi phải về.” – Anh liếc nhìn tôi, lạnh nhạt nói.

“Biết rồi mà.”

“Ừ, để Cố đưa em đi.”

Anh dặn tôi mặc áo khoác cho đủ rồi mới để tôi ra ngoài.

Trên đường đi, tôi nhờ Cố ghé qua nhà bạn cùng bàn đón bạn ấy đi cùng.

Khi tới nhà Tiểu Béo, hầu như người đã có mặt đầy đủ.

Bác trai bác gái rất niềm nở, hỏi han chúng tôi có đói không, có muốn ăn tối trước không.

Chúng tôi chỉ cười cười, nói không cần làm phiền.

Tiểu Béo đang chạy qua chạy lại tiếp khách, vừa thấy tôi liền gọi to:

“Chị Diên đến rồi!”

Tôi khẽ cười: “Không trễ đấy chứ?”

“Không đâu, bảy giờ mới bắt đầu mà.”

Tôi cùng bạn cùng bàn phụ giúp, Tiểu Béo nói tối sẽ nướng BBQ, tụi tôi cùng mang nguyên liệu, ăn vặt, nước uống, dụng cụ và mấy thứ linh tinh khác lên sân thượng.

Nhà Tiểu Béo rất rộng, tầng trên được trang trí cúng dễ chịu, còn làm riêng một khu sân thượng có mái che rất đẹp và rộng rãi.

Chúng tôi sẽ nướng BBQ trong khu mái che đó. Đèn neon đủ màu sắc quấn quanh bức tường, vừa bật lên là không khí rộn ràng liền tràn ngập.

Các bạn khác đã bắt đầu chuẩn bị: mấy bếp nướng đặt cạnh , xung quanh là cả nhóm người – người nướng, người xiên, người ướp, người bóc bao bì, người chuyền tay, phân công rõ ràng.

Tiếng cười nói rộn vang khắp nơi, người vừa làm vừa trò chuyện rôm rả, rất vui vẻ.

Khi bác gái đẩy bánh sinh nhật ra, chúng tôi đồng loạt ngưng việc, cùng hát vang chúc mừng sinh nhật.

Trong mắt Tiểu Béo ánh lên những tia sáng lấp lánh, miệng cười toe toét.

Kết thúc hát, cả đám cùng vỗ tay chúc mừng rộn ràng.

Tiểu Béo được người vây quanh, ước nguyện – thổi nến – chia bánh.

Sau khi nghi kết thúc, cả đám lại vừa cười vừa làm, tiếp tục náo nhiệt.

Có thể thấy rõ Tiểu Béo rất xúc động, bị không khí vui vẻ này làm cho cảm động thực sự.

nướng cũng gần xong, các bạn bắt đầu khui bia, rượu trắng, rượu vang, nước ngọt… cảnh tượng náo loạn vô cùng.

Cả nhóm nâng ly chúc mừng:

“Chúc mừng sinh nhật nhé, Vũ Lâm!”

“Cảm ơn người!” – cậu ấy có chút nghẹn ngào.

Mỗi người tự tìm niềm vui của mình, ai cũng rất vui.

Tôi và Tiểu Béo ngồi một góc, lặng ngước nhìn bầu trời đêm, ngắm rơi.

Vũ Lâm.” – Lần đầu tiên tôi gọi tên thật của Tiểu Béo, nghe cũng khá hay.

“Chúc mừng sinh nhật.” – Giọng tôi rất nhỏ, nhẹ như gió, bị tiếng cười nói lấn át, nhưng cậu ấy vẫn nghe thấy rõ ràng.

Tôi có cảm giác, chỉ một giây nữa thôi là cậu ấy sẽ bật khóc.

Cậu ấy hít sâu một hơi, rồi chậm rãi nói:

“Chị Diên, bao giờ em cảm thấy vui như bây giờ.”

bay lả tả, từng bông rơi xuống, tan vào lớp trắng đã phủ dày trên mái hiên.

“Em từng nghĩ mình sẽ mãi mãi sống trong cô đơn và sa ngã. Lúc đó em không cần bạn bè, cũng từ chối sự tử tế của người khác.

Em rất tự ti, khi bị bắt nạt, em còn nghĩ đó là điều hiển nhiên… vì em vốn chẳng phải người gì.

Em buông xuôi, ham , lười nhác, không có kỷ luật, và cũng không muốn đổi.”

Tiểu Béo nhìn tôi.

mắt của cậu ấy rất đẹp, mí mắt dài, con ngươi đen láy như chứa cả bầu trời sao.

“Nhưng chính chị, trong lúc em khốn cùng nhất, đã cho em cảm giác được quan tâm.

Chị khiến em nhận ra rằng không phải ai cũng ghét em, không phải ai cũng chê em mập, nói em không xứng ra đường, nói em rúc ở nhà mà thối rữa.”

Tôi rụt tay vào túi áo.

Những năm tháng cậu ấy chịu bạo lực mạng chắc chắn để lại vết thương lòng rất lớn.

Nhìn ánh mắt đau buồn đó, tôi có thể cảm nhận được một phần bất lực của cậu ấy.

“Người rồi cũng sẽ được đối xử dịu dàng.

Huống hồ gì, em còn hơn cả dịu dàng nữa. Em rất , Vũ Lâm.” – Tôi mỉm cười nói, nhìn cậu ấy một lúc.

Cậu ấy vội quay mặt đi, không dám đối diện với ánh mắt của tôi.

“Cảm ơn chị, chị Diên.” – Giọng cậu ấy nghẹn ngào, như sắp khóc đến nơi.

Tôi móc từ túi áo ra một cây kẹo mút đưa cho cậu ấy.

Cậu ấy nhận lấy, quay lưng lại, bờ vai khẽ run lên.

, cậu ấy đã khóc.

Cậu ấy cũng chỉ là một cậu trai dễ xúc động mà thôi.

Tôi vỗ nhẹ lên lưng cậu ấy, hai đứa ngồi lặng rất lâu.

Cả nhóm lúc này đang rất “máu”, đúng lúc cao trào thì lao tới lôi kéo hai đứa tôi nhập bọn uống rượu.

Tôi bị họ chuốc không ít, không biết là rượu vang, bia hay rượu trắng nữa – chỉ biết uống đến quay cuồng đầu óc.

Lúc mới đến, ai nấy mặt mày hiền lành, giờ thì mặt đỏ gay như say nắng.

Chai bia, lon bia ngổn ngang, xiên thịt nướng vương vãi khắp nơi, cốc nước xoay vòng vòng trên mặt bàn, bao bì vứt tung tóe, gió thổi cái nào bay cái nấy.

Nói chung là: lúc đầu gọn gàng bao nhiêu, bây giờ bừa bộn bấy nhiêu, cảnh tượng tan hoang như chiến trường.

Trên bầu trời đêm, rơi trắng xóa, gió lạnh rít từng đợt, còn chúng tôi thì say đến mơ màng, miệng hét to:

“Tôi còn uống được nữa!”

Cả bọn ngửa đầu cười lớn, tiếng cười xé toạc màn đêm yên tĩnh đầy trắng – chúng tôi lạc lõng mà rực rỡ trong cái đêm giá lạnh ấy.

29

Sáng sớm hôm sau.

Trong phòng áp như mùa xuân, ánh nắng xuyên qua cửa sổ lớn chiếu rọi vào khiến tôi không mở nổi mắt. Tôi nheo mắt lại, rồi vô rúc vào lòng một ai đó.

“Á!”

Cảm giác mềm mại trơn mượt quá thể, tay tôi lần xuống dưới, sờ trúng cơ bụng săn chắc.

Tôi cười ngu ngơ:

“Trời ơi! Tuyệt vời thật! Tôi quá!”

Chỉ thiếu nước chảy nước miếng ra thôi.

Khi tay tôi vô tình chạm phải một thứ nóng hổi, cứng rắn ở phần dưới, mặt tôi lập tức đỏ bừng.

Tay thì không nỡ buông ra mà cũng chẳng dám nhúc nhích.

Thứ kia giật giật một cái.

Rõ ràng là… có phản ứng rồi!

Nếu đây là mơ, tôi không muốn tỉnh lại.

Một giọng nam lạnh lùng vang lên bên tai:

không?”

Tôi đáp trong mơ như kẻ si tình:

chứ! Giỏi thật ấy!”

Anh ấy khẽ cười:

“Cũng mềm thật. Anh cũng .”

Nói rồi, tay anh ấy đặt lên ngực tôi, bóp nhẹ hai cái.

Tôi giật mình mở bừng mắt — bên cạnh tôi là anh họ tôi.

Tôi vội vàng bật dậy, kéo giãn khoảng cách.

Anh ấy vẫn nằm đó, nheo mắt nhìn tôi cười, dáng vẻ nhàn nhã mà có chút trêu chọc.

“Tránh cái gì?”

Tôi thấy rõ trong ánh mắt anh ẩn giấu sự kiềm chế rất mạnh mẽ.

Tôi kinh hãi nhận ra — đúng là anh ấy đang “phản ứng buổi sáng”…

Ngại muốn chết!

“Tại sao anh lại ngủ trên giường của em?”

Anh ấy nghiêng người, chống tay lên giường, tựa cằm vào mu bàn tay, nhìn tôi chằm chằm:

“Đây là giường của anh.”

“Ể…”

Chuyện gì thế này?

Anh nhíu mày, giọng trở lạnh tanh:

“Tối qua em uống bao nhiêu rượu?”

Tôi cúi đầu lí nhí:

“Em… không nhớ nữa…”

Tối qua tôi uống đến mụ mị đầu óc, anh gọi không bắt máy, nhắn tin không trả lời.

Đến tận nửa đêm tôi mới về nhà. Lúc đó chắc anh đã ngủ, còn tôi thì loạng choạng tìm phòng, không ngờ lại đi nhầm vào phòng anh. Sau đó… cởi … chui thẳng vào giường… ngủ luôn.

Nghĩ lại chuyện tối qua, tôi chỉ thấy mặt mình như bốc cháy, nóng đến tận mang tai.

Anh họ tôi đứng dậy, mở tủ lấy một bộ vest sạch sẽ vào. Trong lúc thắt cà vạt, anh vẫn nhìn tôi với vẻ buồn cười.

“Anh… anh không thể vào phòng tắm mà à…?”

Tôi xấu hổ quá trời.

Anh nghiêng người áp sát, giọng khàn khàn, đầy trêu chọc:

“Sao vậy? Giờ mới biết ngại à?”

“Em… em không cố ý mà!”

“Ai biết được.” Anh kéo rèm cửa, ánh nắng lập tức tràn vào.

“Chẳng phải em mê mẩn anh từ lâu rồi sao?”

Tôi tức muốn nổ tung:

biến thái!”

Tôi túm gối ném anh, bị anh bắt gọn.

“Đừng làm ra vẻ như bị anh ăn hiếp vậy.” Anh cười gian.

“Tối qua hình như em mới là người ăn hiếp anh thì phải.”

Tôi hoảng hốt:

Tôi… tôi đã làm gì???

Anh nhướng mày nhìn tôi, cười đầy vẻ “mặt dày không biết xấu hổ”.

“Ra ngoài cho em !” Tôi kéo chăn che người, hét lên.

“Sao thế? Người chịu thiệt là anh đây mà. Em giận gì chứ?”

“Em muốn mặc quần áo!”

Anh thoáng do dự, sau đó cúi xuống nhặt quần áo vương vãi dưới đất, đưa cho tôi, khoé môi khẽ cong:

“Nhớ bật nước nóng mà tắm, đừng có dầm nước lạnh ngay sáng sớm. Tắm xong thì xuống ăn sáng.”

Tôi ngoan ngoãn gật đầu, vừa xấu hổ vừa tức, trừng mắt đuổi anh ra khỏi phòng.

30

Mùa lạnh giá, anh họ không cho tôi ra ngoài, tôi ở nhà mãi buồn đến mức muốn mốc meo luôn.

Gần đây anh ấy có vẻ rất bận, suốt hai ngày thoại cứ reo liên tục.

Tôi thực sự không hiểu — làm hiệu trưởng thôi mà, sao lại bận như vậy chứ?

Tâm trí tôi bắt đầu bay xa… chẳng anh ấy trêu hoa ghẹo nguyệt, gây chuyện với mấy “con hồ ly”, giờ tụi yêu tinh đó gọi đến trả thù?

Tôi ngồi trên sofa xem TV, còn anh ấy ngồi bên cạnh chăm nhìn màn hình laptop.

“Anh họ…”

Tôi ngập ngừng, mấy nghi vấn này đã nghẹn trong lòng suốt hai ngày, giờ muốn hỏi rõ ràng.

“Hửm?”

Anh ấy đáp khẽ, ánh mắt vẫn dán chặt vào màn hình.

Thái độ lạnh nhạt của anh khiến tôi có chút hụt hẫng.

Thôi… khỏi hỏi nữa.

Tôi quay lại tiếp tục xem TV.

“Bị sao thế?”

Anh ấy dừng công việc, ngẩng lên nhìn tôi.

“Chán à?”

Anh ấy gập laptop lại, vươn người duỗi thẳng chân dài đang bắt chéo, thả lỏng bờ vai.

“Không có.”

Tôi trả lời nhạt nhẽo, chẳng buồn giấu tâm trạng.

Anh nhìn màn hình thoại vài giây, rồi đứng dậy, đặt máy tính sang một bên, nhẹ giọng nói:

“Đến bảy giờ rồi.”

Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đã chập tối.

“Em đói à?”

“Không đói.”

“Sao lại không vui rồi?”

Anh hỏi, giọng mang chút quan tâm.

“Anh dẫn em đi một buổi tiệc nhé, có muốn đi không?”

Nghe đến được ra ngoài, mắt tôi sáng rực lên như đèn pha!

Tôi gật đầu liên tục như giã tỏi.

Sau nửa tiếng lái xe trong tiết trời gió rét, chúng tôi đến nơi tổ chức tiệc.

Bên ngoài là một hàng dài xe sang nối đuôi , khí chất xa hoa toát lên rõ rệt.

Sau khi đỗ xe, có một chị gái ăn mặc chỉnh tề bước đến cúi đầu chào:

“Chào anh.”

“Ừm.”

Anh họ tôi đáp lại một cách lạnh nhạt.

Cô ấy dẫn chúng tôi vào bên trong sảnh tiệc.

Đại sảnh lộng lẫy nguy nga, ánh đèn rực rỡ chiếu lên sàn đá bóng loáng như gương.

Âm nhạc nhẹ nhàng vang lên, du dương mà nhã nhặn. Có thể thấy rõ — bữa tiệc này rất được coi trọng.

Trong không gian tràn ngập mùi nước hoa sang trọng và tiếng cười nói, ai nấy ăn vận lộng lẫy.

Toàn là con cháu nhà giàu, tiểu thư thế gia, tổng tài tập đoàn, nhìn sơ là biết đây là một buổi tụ họp của giới thượng lưu.

Tôi đi bên cạnh anh họ, cảm nhận được rất nhiều ánh mắt nóng rực thi thoảng liếc sang — chắc chắn đang nhìn anh ấy.

Một người đàn ông mặc vest chỉnh tề, mặt mày tươi rói, từ xa đã lên tiếng chào:

“Chào cậu!”

Lông mày của anh họ tôi — vẫn là dáng vẻ lạnh nhạt thường ngày — giờ đây lại thấp thoáng thêm một tia xa cách và hờ hững.

Xem ra anh ấy không mấy ưa cái người đàn ông vừa gọi mình là “Cậu họ Tống” kia.

Anh họ chỉ hơi mỉm cười, khẽ gật đầu chào hỏi lấy lệ.

“Ôi chà, đây là tiểu thư vàng ngọc nhà ai thế này?”

Người đàn ông kia liếc tôi một cái, sau đó nhìn kỹ lại với vẻ đánh giá:

“Em gái xinh quá đi mất.”

Khi anh ta trêu chọc tôi, trong ánh mắt và khóe miệng mang vẻ tự mãn và vui vẻ quá đà.

“Vâng, cảm ơn anh.”

Tôi lễ phép đáp lời khen.

Ngay khoảnh khắc ấy, một tia lạnh lẽo lướt qua khóe mắt anh họ, như một đốm lửa tối lặng tắt đi.

“Không ngờ cậu họ Tống cũng tham gia tiệc tùng cơ đấy.”

Gã đàn ông nhếch mép cười đầy mỉa mai.

“Ừm.”

Anh họ chỉ cười nhạt, giọng đáp lại lạnh như băng:

“Lục Bắc, dạo này công ty của cậu sống yên ổn quá rồi đấy nhỉ?”

Nghe vậy, Lục Bắc khựng lại, gượng cười vài tiếng:

“Ha ha… Vui chút mà, cậu Tống. Tôi đi chào ông Tổng Giám đốc Kỳ chút nhé.”

Dứt lời, hắn lập tức chuồn đi như chuột thấy mèo.

“Anh ta là đối tác làm ăn của ba anh, trước đây từng gặp vài lần. Tính tình trẻ người non dạ, không biết giữ mồm giữ miệng.”

Anh họ nhẹ giọng giải .

Tôi khẽ gật đầu.

“Khởi Hàn.”

Một giọng nữ nhẹ nhàng vang lên, thanh âm dịu dàng, mang vẻ trí và nữ tính. Tôi tiếng nhìn qua — một người phụ nữ vóc dáng uyển chuyển, dung mạo xinh đẹp.

Chỉ nhìn một lần đã thấy khí chất cao quý, vừa gợi cảm lại lạnh lùng.

“Tương Ý.”

Gương mặt anh họ lập tức giãn ra, hàng mày thư thái, ánh mắt ánh lên nụ cười nhàn nhạt.

Xem ra họ khá thiết, tình cảm cũng , ánh nhìn dành cho có chút gì đó rất khác.

“Gần đây bác trai vẫn khỏe chứ?”

Người phụ nữ mở môi đỏ thắm, giọng nói dịu dàng đầy quan tâm.

“Ừm.”

Tôi nhìn hai người họ trò chuyện vui vẻ, cười nói mật, tự nhiên thấy nghẹn nghẹn trong lòng, chẳng hiểu vì sao mà buồn rầu.

“Anh họ…”

Tôi khẽ gọi anh, nói với anh là tôi muốn sang bên kia ngồi một lát, tiện thể uống chút rượu.

“Vị này là…?”

Người phụ nữ quay sang anh họ hỏi, rồi mỉm cười nhìn tôi, gật đầu lịch sự. Tôi cũng lễ phép đáp lại bằng một nụ cười mỉm.

“Cháu gái.”

Anh họ đáp.

Quả nhiên, tôi biết ngay anh họ sẽ giới thiệu mình như thế.

“Tôi muốn qua bên kia ngồi một lát.”

Tôi hỏi ý anh ấy, thực chất là muốn thoát khỏi cuộc trò chuyện giữa hai người họ càng nhanh càng .

“Em mệt rồi à?”

Anh họ hỏi khẽ.

Thấy tôi không trả lời, anh liền nói với vẻ lãnh đạm:

“Vậy em cứ qua đó nghỉ ngơi trước đi, lát nữa anh sẽ đến tìm em.”

Tôi chọn một góc yên tĩnh, vắng người và ngồi xuống, lấy một ly rượu champagne, nhấp từng ngụm nhỏ.

“Ồ~”

Một giọng đàn ông mang vẻ đùa cợt vang lên, hắn ngồi xuống bên cạnh tôi:

“Cô và Tống Khởi Hàn có vẻ thiết đấy.”

Người đàn ông này trông còn rất trẻ, chỉ tầm mươi. Gương mặt có chút ngạo mạn, ánh mắt mang ý trêu chọc.

Anh ta khá điển trai, mắt mày cong cong, khóe môi nhếch lên, nụ cười đầy vẻ phóng túng lãng tử.

Nhưng tôi chẳng có tâm trạng đâu mà ứng phó với một màn “gặp gỡ mệnh” từ trên trời rơi xuống, đáp lại với giọng lạnh lùng:

“Anh ấy là cậu ruột của tôi.”

“Ồ ~~~”

Hắn cố tình kéo dài âm điệu, cái đuôi câu mang đầy hàm ý.

Đúng lúc đó, một cái bóng đổ xuống trước mặt tôi.

Tôi ngẩng lên nhìn — là Tống Khởi Hàn.

Ánh mắt anh ấy vẫn điềm tĩnh, bình thản như thể đã nghe thấy tất cả câu tôi vừa nói.

“Khởi Hàn ca, anh đang nói chuyện gì với chị tôi vậy?”

Tên thanh niên kia hỏi với vẻ mật.

“Tống Dật Trí, lắm lời quá rồi đấy, mau qua mà tiếp chuyện với chị mày đi.”

Tống Khởi Hàn lạnh lùng đuổi hắn đi.

Anh ngồi xuống bên cạnh tôi, sắc mặt lạnh nhạt, rõ ràng là đang không vui:

“Uống rượu à?”

“Ừm.”

“Uống ngon không?”

“Không ngon.”

Anh gọi một nhân viên phục vụ đang đi ngang, bảo họ mang đến một phần bánh ngọt, rồi đưa cho tôi:

“Về sau đừng uống rượu nữa, nhất là những lúc anh không có mặt.”

Tôi cắn một miếng bánh, gật đầu “ừm” một tiếng.

“Lúc nãy, Tống Tương Ý là con gái bác ruột anh.”

Anh nhẹ giọng giải .

Tôi nhíu mày khó hiểu.

“Là bác ruột ruột, em đừng nghĩ bậy.”

Anh nói tiếp.

“Tôi đâu có nghĩ gì.”

Tôi đáp mà chẳng mặn mà gì mấy.

“Buổi tiệc hôm là do bác anh tổ chức. Anh đưa em đến là muốn em làm quen một chút với người.”

Tôi chỉ ậm ừ đáp lại.

Anh liếc nhìn tôi, ánh mắt thoáng trầm xuống, khẽ cau mày.

“Thấy em có vẻ mệt rồi. Chờ gặp bác xong, mình về nhé.”

Tôi gật đầu đồng ý.

Trong suốt buổi tiệc, không ngừng có người đến chào hỏi anh ấy.

Tống Khởi Hàn thật sự đi đến đâu cũng là tâm điểm.

Xem ra trong giới kinh doanh, anh ấy cũng có tiếng nói lắm.

người thỉnh thoảng lại bàn tán về Tống Khởi Hàn, nói nào là anh ấy từ bỏ thương trường để đi làm giáo dục.

Cũng có người phản bác rằng chuyện từ bỏ là không đúng, làm hiệu trưởng chỉ là việc phụ, anh ấy chỉ là được mời đến trường để trải nghiệm một thời gian thôi.

“Anh ấy là con trai duy nhất của nhà họ Tống, phải kế thừa sản nghiệp đấy chứ!”

Tống Khởi Hàn vốn rất có tiếng trong giới kinh doanh, cùng với con trai trưởng của bác anh ấy – Tống Viễn Từ, cả hai được gọi là “song bích thương giới” – cánh vàng của giới kinh doanh.

Thị trường kinh tế hiện tại về cơ bản đã bị tập đoàn Tống thị nắm trọn. Nói đến tên tuổi lớn, chỉ có hai người: Tống Khởi Hàn và Tống Viễn Từ.

Tôi nghĩ ngợi một hồi — thì ra Tống Khởi Hàn là một tổng tài của hào môn!

Lúc Tống Khởi Hàn nói chuyện với bác xong quay lại, tôi vẫn còn đang mê mẩn với mấy chuyện bát quái mình vừa nghe được.

“Em đang nghĩ gì đấy?”

Anh đột nhiên đi tới hỏi, làm tôi giật nảy mình.

“Không… không có gì.”

Tôi luống cuống đáp.

Không ngờ nha — Tống Khởi Hàn lại là một con cáo già chính hiệu!

“Tiệc tùng kiểu này thì chẳng ăn được gì ngon. Chắc giờ em vẫn còn đói. Về nhà rồi, anh nấu cho em một bát mì lót dạ.”

Lâu rồi thật sự được ăn mì do Tống Khởi Hàn nấu…

“Vâng ạ.”

Tôi mỉm cười đáp lại anh.

31.

Một tháng nghỉ ngắn ngủi thoắt cái đã trôi qua.

Sáng thứ Hai khai giảng, như thường lệ, là lễ chào cờ đầu tuần.

Tối hôm trước khi đi ngủ, Tống Khởi Hàn đã dặn tôi phải dậy sớm vào sáng mai.

Sáu giờ sáng, trời vẫn sáng hẳn, anh ấy đã đến gõ cửa gọi tôi dậy một lần. Tôi vén chăn lên, thấy lạnh quá lại chui vào nằm tiếp.

Chỉ trễ có mấy phút thôi mà…

“Lâm Tư Yên.”

Giọng nói mát lạnh của Tống Khởi Hàn vang lên ngoài cửa phòng.

“Ưm~”

Tôi rên khẽ một tiếng rồi trở mình ngồi dậy.

Mới chỉ năm phút trôi qua, Tống Khởi Hàn lại đến gọi tiếp.

Lúc này tôi đang đánh răng trong nhà tắm, miệng đầy bọt kem. Tôi ngừng lại, bất lực đáp:

“Biết rồi biết rồi, em dậy rồi mà.”

Tôi xong xuống nhà, thấy Tống Khởi Hàn đang ngồi ở bàn ăn, tư thế tao nhã, chỉ nhướng mày liếc tôi một cái.

“Dù gì cũng là học sinh lớp cuối cấp rồi, có chút ý về thời gian.”

Không phải chứ… mới có sáu rưỡi thôi mà…

Anh ấy thật sự quá kỷ luật đi!

Sáng nào sáu giờ cũng dậy được, thật khâm phục!

Tôi nhận ly nước anh đưa, uống một hơi cạn sạch, đặt ly xuống bàn, cười toe toét:

“Lần sau nhất đúng giờ!”

Cùng ăn sáng xong, Lão Cố lái xe đưa chúng tôi đến trường.

Sáng sớm, đường phố vắng vẻ, trên con đường nhỏ có mấy bạn trẻ chạy bộ và một cụ ông bước đi chậm chạp dạo quanh.

Nhìn ra ngoài cửa sổ xe, không hiểu sao trong lòng lại thấy chút mong chờ — muốn đến trường thật nhanh, nhớ bọn họ quá rồi.

Học kỳ cuối lớp 12 giống như cuộc đua nước rút 100 mét — quyết thắng bại, mỗi học sinh đang tranh thủ từng phút từng giây để ôn luyện chuẩn bị cho kỳ thi.

Buổi chào cờ đầu tiên sau kỳ nghỉ, Tạ Cẩn và Âu Dương Loan — hai người trong đội nghi của trường — đảm nhiệm lần cuối cùng kéo cờ Tổ quốc lên, sau đó sẽ “nghỉ hưu” nhường lại vị trí cho các đàn em khóa dưới.

Dưới lá cờ đỏ, phát sáng thứ Hai, hiệu trưởng Tống Khởi Hàn vẫn là tâm điểm được cả thầy trò dõi .

Học uyên bác, phong thái quý ông, cao cao tại thượng, người người ngưỡng mộ.

Anh bước vào trong tiếng hoan nghênh náo nhiệt, cũng lui xuống giữa tràng pháo tay nồng nhiệt.

Tống Khởi Hàn từ trước đến luôn là sự tồn tại thu hút ánh nhìn nhất ở Nhất Trung.

Nhưng điều khiến người ta kinh ngạc và khó tin nhất hôm lại là Tiểu Béo — người đại diện cho học sinh nghiệp phát dưới cờ, gửi lời động viên đến các bạn học lớp 12.

Vài tháng chạy bộ buổi sáng cùng sự kiên trì suốt kỳ nghỉ , cậu đứng dưới cờ như lột xác thành một con người hoàn toàn mới.

Tôi thậm chí không nhận ra cậu ấy ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Cậu mặc đồng phục trường Nhất Trung, vì thời tiết lạnh khoác thêm áo khoác dáng dài màu đen bên ngoài. Dáng người cao ráo, chân thon dài, ngũ quan sắc nét — như bước ra từ trong truyện tranh vậy.

Chủ đề phát của cậu là “ đuổi ước mơ.”

Cậu có hơi căng thẳng, tôi nghe ra giọng cậu hơi run nhẹ.

Nếu phải chọn một người đổi nhiều nhất trong ba năm cấp ba, không nghi ngờ gì — đó chính là Tiểu Béo.

Vũ Lâm.

Từ tính cách, giao tiếp, thói quen sinh hoạt đến hình tượng cá nhân, Tiểu Béo từng bước, từng bước tiến về phía phiên bản đẹp hơn của chính mình.

Khi cậu phát xong, bên dưới vang lên một tràng pháo tay và hò reo — như thể ai nấy vui mừng và thán phục trước sự lột xác của cậu.

Sau phần phát của ban lãnh đạo, đám bắt đầu giải tán.

“Chị Diên!” — Tiểu Béo vẫy tay gọi chúng tôi.

Tôi và bạn cùng bàn nghe tiếng thì đi lại phía cậu.

“Woa! Đẹp trai quá đi! Vũ Lâm! Tớ chính là fan của cậu rồi đấy!”

Bạn cùng bàn của tôi trông như si mê thật sự — lần đầu gặp Tống Khởi Hàn cô ấy cũng nói câu đó, rồi cũng từng nói với Tạ Cẩn, Âu Dương Loan… Nói chung đàn ông đẹp trai bị cô ấy mê mệt như vậy. Một cô gái dễ lòng đổi dạ!

Tiểu Béo gãi đầu, có chút lúng túng. Cậu xua tay, cười ngốc ngếch:

“Không… không có đâu…”

cậu ấy vẫn nhận ra sức hút và vẻ ngoài hiện tại của mình.

Dù sao thì… người từng bị cả lớp xa lánh như cậu ấy, giờ đây được người khác khen ngợi và công nhận — ít nhiều vẫn khiến cậu cảm thấy quen.

“Tớ cũng thấy cậu đẹp trai thật đấy.”

Lần này, tôi ủng hộ gu thẩm mỹ của bạn cùng bàn.

Tiểu Béo có chút ngại ngùng:

“Cảm… cảm ơn…”

Một chàng trai đẹp trai mà còn biết ngượng ngùng đỏ mặt nữa, thật sự đáng yêu quá trời!

“Chị Diên.”

Cậu khẽ gọi tôi.

cảm ấy… lại có chút ngượng ngùng nữa kìa.

“Sao vậy?”

Tôi khẽ cong môi cười, nhẹ nhàng đút tay vào túi áo khoác, nghiêng đầu nhìn cậu.

Khi ánh mắt cậu chạm vào tôi, trong mắt ấy thoáng qua vài phần bối rối.

Tôi cười, cậu lại muốn nói rồi thôi.

Tiếng chuông vang lên, bạn cùng bàn kéo tôi lao nhanh xuống cầu thang, vừa chạy vừa gọi với lại Tiểu Béo:

Vũ Lâm, để tiết sau nói nhé!”

Tôi bực mình:

“Gấp gì thế?”

“Ngốc à! Tiết tới là của ông thầy tiếng Anh! Trễ là bắt chép luận với cả từ vựng đấy!”

Tôi lập tức hiểu ra, quay đầu nói với Tiểu Béo:

“Giờ ra nói tiếp nhé!”

Tiểu Béo sải bước dài sau chúng tôi, đáp lại một tiếng rõ ràng:

“Được!”

Tùy chỉnh
Danh sách chương