Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/1BEIl5JaQ9

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
3. Kết
“Kia là hôn thê của ông thật à, mười mấy năm rồi có thấy kết hôn đâu?”
“Cô thì biết gì, đó là tình nhân ngoài. Mà nghe đồn vợ của ông c.h.ế.t tự s.át đấy, khéo cũng do chồng ăn vụng ngoài cũng nên.”
“Gớm thật, đúng là mèo mả gà đồng.”
Hạ Di nghe tiếng xì xào sau lưng mình, lắc khổ. Cô ta cố nện đế giày cao gót thật mạnh xuống sàn, chính mình bị phân tâm khỏi những cay nghiệt. Trong dãy hành lang u ám và khép kín, tiếng giày vang xa rồi dội lại, lòng cô nổi lên cơn bồn chồn không rõ tên.
Bước nhanh tới căn phòng mắt rồi đẩy cửa vào, mùi t.h.u.ố.c lá xộc thẳng vào mũi Hạ Di. Mảnh vỡ thủy tinh, lọc t.h.u.ố.c lá cùng cánh hoa loa kèn trắng vương vãi trên mặt đất. Một người đàn ông thu mình giữa đống hỗn độn, trên tay là số vết nhỏ rỉ m.áu.
“Cút.”
Theo tiếng nạt nộ, tay Hạ Di đặt vào cánh tay hắn bị đẩy . Cô ta ngã xuống đất, tay đè lên mảnh vỡ thủy tinh. Vật sắc nhọn ghim sâu vào tay của một nghệ sĩ piano, đã bao lần như thế rồi nhỉ?
Hạ Di đã chẳng nhớ rõ. Cô ta lỡ yêu kim của mình, một tình yêu tai trái. Như chuyện đương nhiên, hắn không ý đến thứ tình cảm . Triều Dương che chở cho Hạ Di gương mặt cô ta hao hao giống người vợ của hắn, chỉ với một điều kiện chơi piano ở nhà hắn vào ngày thứ ba mỗi tuần.
Mười lăm năm rồi, có khi nào hắn quên người ấy chưa? Không bao giờ, hắn nhớ cô ấy ngay cả trong giấc mơ. Triều Dương tự giày vò chính mình, giam bản thân giữa biển tình dẳng. Hắn đau khổ, trái cô ta cũng nhức nhối.
Hạ Di cố đứng lên lao nhanh tới làm việc, ném mạnh bức ảnh trên vào lò sưởi cháy. Triều Dương vùng dậy, mặc kệ nóng rát mà dùng tay không lấy ảnh . Đôi mắt hắn đỏ ngầu, lo lắng vào bức ảnh trên tay.
“Cô ta c.hết được mười tám năm rồi. còn lưu luyến gì nữa? đau khổ thì cô ta có biết không?”
Nỗi niềm bao năm bùng nổ, Hạ Di mất khống chế. Tiếng chua chát vang lên khắp căn phòng. Triều Dương chăm chú vào bức ảnh, gọi điện dặn dò thuộc hạ.
“Ông , giải thoát cho bản thân đi.”
Người thuộc hạ năm ấy thông báo cái c.hết của Đồ Nam giờ đã thành thân tín của hắn. Gã chứng kiến mười tám năm đen tối của cuộc đời ông mình, không nhịn được khuyên bảo.
“Thế phải c.hết đi à? Tôi không muốn quên cô ấy.”
Sau tiếng thở dài và tiếng chát chúa là sự im lặng cùng tận. Hắn đắm chìm trong bóng tối mười tám năm, cũng là mười tám năm không ngừng nhắc nhở sự tồn tại của cô ấy ở thế giới . Triều Dương sợ mình mất tự mà tự s át, Đồ Nam sẽ c.hết một lần nữa rồi rơi vào lãng quên vĩnh viễn
Đồ Nam… Tôi sắp không chịu nổi nữa rồi. Tôi thực sự rất muốn gặp em…
—-
Giáng Sinh không có cô ấy, Triều Dương lang thang trên đường trong khi mặc bộ quần áo mỏng manh. Bước chân định kéo hắn đi qua biết bao con đường, tuyết phủ đầy trên mái tóc và vai hắn. Mặt hắn ửng đỏ, cơ thể run lên quá lạnh. Cuối cùng, một cậu trai trẻ tuổi kéo hắn vào quán cà phê.
“Chú giống hệt vậy, cứ Giáng Sinh lại đi lang thang dưới trời tuyết. Thế là cũng kéo cô ấy vào đây luôn.”
Hắn ngồi xuống ghế cạnh cây đàn piano, đón lấy cốc cà phê nóng từ cậu trai. Triều Dương nhạt, nhấp một ngụm:
“ nào? gái cậu à?”
Cậu ta gãi mái tóc xoăn xù lên, nghiêng chớp mắt:
“Không đâu chú, bè bình thường thôi. Ánh mắt người ta cao hơn trời, nào có ý mấy kẻ thô tục như .”
rồi cậu ta haha, một hơi uống hết ly trà sữa trên tay, không ngại mà ngồi bệt xuống tấm t.h.ả.m lót sàn.
“Quên với chú.” Cậu ta giở giọng trịnh trọng, “Tên là Kỳ.”
Nụ giả tạo trên môi Triều Dương cứng lại, hắn chằm chằm vào gương mặt cậu trai ngồi dưới đất. Hắn gặp Kỳ bảy lần cách đây hai mươi năm, thời gian đã vẽ một khoảng mờ lên gương mặt ta từ lâu. Giờ chăm chú lại, hắn nhớ gương mặt cậu ta giống Kỳ tới sáu phần.
Chuyển sinh thật sự có thực ư? Phải chăng Đồ Nam của hắn cũng…
“Chú biết chơi piano à? nhờ chú chơi bản cho được không?”
Giọng điệu hào hứng của Kỳ cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn. Trái hắn đột nhiên đập rộn ràng, hắn nắm chặt áo vị trí trái , gật nhẹ . Không lý do gì, đơn giản hắn thích, cậu ta không phải là tình địch năm xưa nữa, cậu ta là một Kỳ mới.
Tiếng piano chậm rãi vang lên, vài người trong quán cà phê dừng lại hành động của mình, ngước mắt lên người chơi. Ngón tay đầy sẹo lướt trên phím đàn, thứ âm thanh kì diệu làm nên bầu không khí.
Đột nhiên, một giọng trong trẻo cất lên theo điệu lên cao:
“Tôi đã từng trao cả thanh xuân của mình cho ấy
Những ngón tay gảy lên chuyện tình ngày hạ
Bao rung động con đành tùy vào duyên phận…”
Triều Dương lặng người, dòng nước mắt nóng trào lên che mờ khung cảnh. Nhịp hắn ngày càng nhanh, như muốn phá lồng n.g.ự.c chui . Tiếng ngày càng gần hơn, rồi bóng hình một người con gái đứng sát hắn.
Hàng tóc mai đã lấm tấm sợi bạc, vết chân chim nơi khoé mắt, thời gian lại dấu ấn trên gương mặt hắn. tay mềm mại tỉ mỉ khắc hoạ từng đường nét, nước mắt rơi vào lòng tay cô.
“Cơn gió đêm thổi qua tóc mai đã vài sợi bạc
Xoa dịu vết sẹo hằn lại trong hồi ức…”
Tiếng dừng đột ngột, tự nhiên hắn lo sợ. Lo sợ mắt chỉ là ảo giác của mình, hắn chạm vào thì Đồ Nam của hắn sẽ tan biến. Giống như mười tám năm , tại căn phòng ấy, cô hoá thành vụn ánh sáng rời khỏi thế gian.
Tình yêu của hắn vĩnh viễn mất đi, lại bóng tối cùng tận.
Tiếng tiếp tục dù không có , hơi thở của Triều Dương ngày một dồn dập. Cô cúi xuống, tiếp tục gõ lên phím đàn bản dang dở.
“Em cảm thán thế giới bao la
Cũng say đắm trong bao ngọt bùi thuở
…
Thế rồi tôi đã trả lại thanh xuân cho ấy
Những ngón tay gảy lên chuyện tình mùa hạ
Bao rung động con đã xuôi theo làn gió.”
Tiếng đàn dừng lại cùng tiếng , Triều Dương đứng bật dậy, lao tới ôm cô vào lòng. Như chim về với tổ, như người khát ốc đảo sa mạc, hắn tìm thấy nơi chốn mình thuộc về. Đồ Nam của hắn, nhà của hắn… Hắn không muốn cô thấy nước mắt của mình, vùi vào vai cô, giọng như nghẹn lại:
“Đồ Nam, em về rồi.”
Triều Dương có bao muốn nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể thốt câu . Hắn cảm thấy, chẳng ngôn từ nào trên thế giới diễn tả hết tâm trạng mình bây giờ.
Ngón tay cố vươn , Đồ Nam gõ những nốt và cuối cùng:
“ chấp nhận tình yêu của em chứ?”
Cô vòng tay, trao cho hắn cái ôm trọn vẹn nhất. tỏ tình ở đời , hãy Đồ Nam , dưới hình hài mới nhưng trái nóng tình yêu.
“Đương nhiên rồi.”
Giáng Sinh năm nay, hắn chẳng còn một mình nữa. Mùa đông áp hơn bất cứ mùa nào trong năm, cạnh có người.
Thế giới có thể không như trong tưởng tượng ngày thơ bé, xin đừng thất vọng rồi rời đi. Mong chờ đến một ngày, người ấy sẽ tới, xoa dịu mọi vết đã chịu, trao cho cái ôm áp nhất. Hãy tin tưởng sẽ có một ngày và một người như thế.