Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9UtQfmKs4i

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

“Không phải lỗi của anh. Anh đã làm đủ rồi.”

Anh là người chồng tốt tôi từng gặp. Những ngày tôi nằm viện, anh không rời tôi nửa bước, tự tay lau người, đút ăn, xoa bóp cho tôi, đêm thì gập người ngủ trên chiếc ghế xếp cạnh giường bệnh. Sau khi xuất viện, mọi loại thu//ốc bổ, canh dinh dưỡng đều do anh tự tay chuẩn bị. Tiền lương tháng cũng đưa hết cho tôi, còn bản thân thì chẳng nỡ mua một chiếc áo .

Anh chỉ là, trong đối mặt với gia đình, quá mềm , quá nhiều nghĩa.

“Chuyện rồi.” Tôi nâng mặt anh lên, nghiêm túc nhìn vào mắt anh, “Từ hôm nay, chúng ta chỉ còn lại nhau thôi.”

Anh gật đầu thật mạnh.

Không ai nói gì nữa. Chúng tôi bắt đầu dọn dẹp đống bừa bộn dưới chân.

Tôi cầm chổi và hốt rác, cẩn thận gom từng mảnh thủy tinh vỡ. Trần Mặc mang cây lau nhà đến, tỉ mỉ lau từng vệt dầu mỡ trên sàn.

Chúng tôi ăn ý như mọi ngày suốt năm năm .

Bầu trời ngoài cửa sổ dần chuyển tối.

Trong nhà không bật đèn, chỉ có tiếng động khẽ khàng khi hai người đang dọn dẹp.

Khi mảnh rác cuối được cho vào túi, Trần Mặc đứng thẳng dậy, thở ra một hơi thật dài.

Căn nhà trở lại gọn gàng, yên tĩnh như chưa từng xảy ra cuộc cãi vã ban chiều.

Nhưng cả hai chúng tôi đều , có những thứ… đã vĩnh viễn thay đổi.

“Em có đói không?” – Anh hỏi tôi – “Anh xuống dưới mua chút gì cho em ăn nhé.”

Tôi khẽ lắc đầu: “Không ăn. Trần Mặc, mình nói chuyện một chút đi.”

Anh gật đầu, chúng tôi ngồi xuống ghế sofa.

“Anh… có hối hận không?” – Tôi hỏi khẽ.

Anh nắm tay tôi. tay anh khô ráo và ấm áp.

“Không hối hận.” – Anh nhìn vào mắt tôi, ánh mắt kiên định chưa từng thấy – “Điều duy anh hối hận… là đã quá muộn. Vãn Vãn, bao năm nay, anh luôn nghĩ: họ là bố mẹ anh, là em trai ruột anh. Nếu mình chịu đựng thêm một chút, hy sinh thêm một chút, rồi sẽ có ngày họ nhận ra tấm của anh, sẽ xem em là người trong nhà. Nhưng anh đã sai.”

Anh cười tự giễu:

“Trong mắt họ, anh chỉ là công cụ – một cái máy có rút mãi mà không đổ đầy lại. Còn em… chỉ là phụ kiện đi kèm với cái công cụ đó.”

“Đến hôm nay anh ra,” – anh tiếp tục – “có những người, mãi mãi không làm ấm được. Tim họ đã lệch, má//u họ đã lạnh. Dù em có dốc hết ruột gan vì họ, họ cũng sẽ cho rằng đó là điều đương nhiên.”

Tôi siết chặt tay anh, nắm thật chặt.

“Vậy… từ giờ mình sẽ làm gì?” – Tôi hỏi.

Tôi , mọi chuyện sẽ không dừng lại đơn giản như vậy. Với những gì tôi về bố mẹ chồng, họ sẽ không chịu từ bỏ dễ dàng.

Ánh mắt Trần Mặc tối lại, thoáng hiện lên sự lạnh lùng mà tôi chưa từng thấy nơi anh.

“Nếu họ không chịu dừng, thì anh càng không.” – Anh chậm rãi nói – “ đây, vì nể má//u mủ, anh nhẫn nhịn, không so đo. Nhưng hôm nay – chính họ đã tự tay xé nát chút nghĩa cuối đó.”

Anh dừng lại một chút, rồi từng chữ rõ ràng:

“Vãn Vãn, những gì họ nợ em… nợ chúng ta… anh sẽ từng chút, từng chút, đòi lại hết.”

Tôi nhìn anh. Trong ánh mắt anh, tôi thấy một quyết tâm không lối thoát, như đã đốt thuyền đoạn hậu, không quay đầu.

Tôi – Trần Mặc hiền lành, nhẫn nhịn năm – đã biến mất chiếc bị lật tung chiều nay.

Từ giờ trở đi, anh sẽ là thanh kiếm sắc bén của tôi.

Cũng là tấm khiên vững chắc che chở cho tôi.

4

Hôm sau là thứ Hai, tôi và Trần Mặc dậy đi làm như thường lệ, không ai nhắc đến chuyện xảy ra hôm .

Nhưng bầu không khí trong nhà đã khác.

kia, tuy căn nhà này luôn ấm cúng, nhưng có một lớp áp lực vô hình bao trùm – đó là áp lực mà Trần Mặc phải gánh khi cố gắng giữ gìn sự “hòa thuận” của đại gia đình bằng cách liên tục thỏa hiệp.

Còn giờ, lớp áp lực ấy đã tan biến. Ngay cả không khí cũng trở nên nhẹ nhõm hơn.

Sự yên bình ấy chỉ kéo dài đến buổi trưa.

Giờ nghỉ trưa, điện thoại tôi đổ chuông – là một số máy lạ.

Tôi nhấc máy, đầu dây bên kia vang lên the thé của một người phụ nữ trung niên:

“Là Lâm Vãn phải không? Cô là Lâm Vãn đúng không? Tôi là cô của Trần Mặc đây!”

Tôi khựng lại một chút. Họ hàng bên nhà Trần Mặc đông vô kể, nhưng tôi chỉ gặp bà cô này một duy vào ngày cưới, sau đó không hề liên lạc.

“Có chuyện gì sao ạ?” – Tôi hỏi.

“Có chuyện gì?” – bà ta đột ngột vút cao, mang đầy mùi thu//ốc sú//ng như sắp xử tội người –

“Tôi hỏi cô, làm người thì phải có lương tâm! Bố mẹ nuôi Trần Mặc lớn ngần này dễ lắm ? Giờ hai chồng cô có tiền rồi, mua được nhà rồi, là đá hai ông bà già ra ngoài? Hôm là sao hả? Tôi nghe hết rồi! Hai người không cho hai ông bà ăn một bữa cơm đã đuổi người ta ra khỏi nhà! Không sợ người đời chửi vào mặt ?!”

Tôi không nói gì, lặng lẽ nghe bà ta độc thoại.

Đúng như tôi đoán, mẹ chồng còn nhanh hơn tôi tưởng. sáng hôm nay thôi, bà ta đã kịp hóa thân thành một “người mẹ già khổ sở bị con bất hiếu và con dâu độ//c á//c đuổi ra khỏi nhà”.

“Tôi hỏi cô, ai nói với cô những chuyện đó?” – Tôi bình tĩnh hỏi lại.

“Còn ai nữa? Chính mẹ chồng cô gọi cho tôi, vừa khóc vừa kể đấy! Bà ấy có nói sai cái gì không? Cô với Trần Mặc chẳng phải vì không cam tâm khi họ cho tiền thằng út mua nhà ? Thấy không công bằng, rồi nổi điên lên, lật đuổi người? Tôi nói cho cô , tiền là của ông bà ấy, cho ai thì cho, tụi cô không có quyền xen vào!”

“Cô nói đúng.” – Tôi gật đầu, bình tĩnh – “Tiền là của họ, họ cho ai thì cho, chồng tôi không có quyền can thiệp.”

có vẻ không ngờ tôi dễ nói chuyện như vậy, khựng lại vài giây, cũng dịu đi:

“Cô vậy là tốt. Tôi nói thật, Trần Mặc từ nhỏ đã là đứa hiền lành, chắc chắn là bị cô xúi giục. Cô làm thì phải khuyên chồng, khuyên nó xin lỗi mẹ, rồi đón hai ông bà về lại là xong chuyện.”

“Không có chuyện đó đâu.” – Tôi đáp.

“Ý cô là sao?”

“Ý tôi là – chồng tôi không làm gì sai, nên sẽ không xin lỗi. Và cũng sẽ không đón họ về ở .” – Tôi dừng một chút, rồi nói tiếp –

, tiện phiền cô nhắn lại với mẹ chồng tôi: những lời bịa đặt, xuyên tạc mà bà ấy đang rêu rao khắp nơi, tôi đã âm lại rồi. Nếu còn sau, tôi sẽ gửi bản âm đó lên gia đình và cả cư dân khu chung cư nhà bà ấy, cho mọi người nghe và tự phán xét.”

Đầu dây bên kia im bặt.

Vài giây sau, tam cô vang lên, đầy tức giận và mất kiểm soát:

“Cô… cô đúng là đàn bà độ//c đị//a! Cô còn dám âm ?! Cô…”

Tôi không buồn nghe tiếp, lập tức cúp máy, rồi chặn luôn số điện thoại đó.

Thế giới lại yên tĩnh.

Tôi dựa vào ghế xoay, ngẩng đầu nhìn bầu trời ngoài cửa sổ. Tôi – đây chỉ là khởi đầu. Sắp tới, sẽ còn rất nhiều “cô ”, “thím bốn” khác, lượt kéo đến.

Quả nhiên, buổi chiều, Trần Mặc gửi cho tôi một tin nhắn WeChat.

Chỉ là một ảnh chụp màn hình – đoạn trò chuyện trong chat gia đình của anh ấy.

Một tài chú là “Chú Năm” đã @ Trần Mặc trong gia đình:

【@Trần Mặc, mẹ cháu tức đến phát bệnh rồi, đang truyền nước trong viện đấy! Sao cháu lại vô tâm như vậy? Có chuyện gì không ngồi xuống nói cho rõ, lại phải ầm ĩ đến mức này? Mau đến bệnh viện xem mẹ đi!】

Bên dưới còn đính kèm một bức ảnh: mẹ chồng đang nằm trên giường bệnh, nhắm mắt lại, kim truyền cắm vào mu tay, trông rất yếu ớt.

Ngay sau đó, các tin nhắn từ họ hàng liên tục tràn ngập:

【Ôi giời ơi, xảy ra chuyện gì vậy?】

【Còn gì nữa, bị con trai cả làm cho tức bệnh đấy!】

【Trần Mặc, con mau đi xem mẹ đi, dù gì cũng là mẹ ruột con.】

【Đúng vậy mà, giữa mẹ và con cái làm gì có thù hận gì đêm đâu? Cúi đầu một cái là xong chuyện ấy mà.】

Tôi nhìn kỹ tấm ảnh.

Mẹ chồng mặc bộ đồ hôm – bộ bị dính canh khi lật – sắc mặt trông nhợt nhạt. Nhưng tôi để ý thấy một chi tiết: trên cổ tay bà ta, còn đeo chiếc vòng vàng sáng loáng.

Một người thực sự vào viện cấp cứu, ai còn tâm trí đi đeo trang sức?

Tôi nói với Trần Mặc về phát hiện của mình.

Vài chục phút sau, anh nhắn lại.

Anh đã viết một đoạn trong chat gia đình:

【Gửi các cô chú bác,

Con sức khỏe của mẹ không tốt. Con đã liên hệ thuê y tá chăm sóc 24/24, mọi chi phí con chịu.

con cũng lớn tuổi, chăm bệnh nhân rất cực, con cũng đã thuê người giúp việc theo giờ lo cơm nước và dọn dẹp. Chi phí, con cũng lo nốt.

Con bận việc, không tiện đến viện, tránh làm rối thêm.】

Lời nhắn của anh, lịch sự, tử tế, không có kẽ hở.

Mẹ anh dùng chiêu “ngã bệnh” để tạo áp lực đạo đức? Được thôi.

Anh chi tiền. Anh làm tròn trách nhiệm.

Nhưng anh – sẽ không đến.

Anh dùng tiền để hoàn thành nghĩa vụ, nhưng cảm – một xu cũng không còn.

Phản ứng của anh khiến chat lập tức nổ tung:

“Cậu nói vậy là sao? Mẹ cậu là con trai, không phải người giúp việc!”

“Bỏ ra mấy đồng là xong trách nhiệm ? Cậu có còn là người không đấy?”

Trần Mặc không trả lời thêm một lời .

Anh lặng lẽ rời khỏi gia đình.

Tôi nhìn thấy ảnh đại diện của anh chuyển sang màu xám, biến mất khỏi danh sách thành viên.

Trong khoảnh khắc ấy, tôi như nghe thấy một tiếng “rắc” – âm thanh của sự đoạn tuyệt.

Anh dùng cách lạnh lùng , để đưa ra sự phản kháng dứt khoát .

5

Tan làm về nhà, tôi thấy Trần Mặc đang ngồi trên sofa, mặt là một chiếc laptop và một chồng tài liệu.

Anh chăm chú nhìn vào màn hình, thần sắc nghiêm túc.

“Anh đang xem gì thế?” – Tôi bước lại gần hỏi.

Anh ngẩng đầu nhìn tôi, vẫy tay ra hiệu bảo tôi ngồi cạnh anh.

“Anh đang tra một số điều luật.” – Anh chỉ lên màn hình – “Về việc mẹ cho tặng tài sản và nghĩa vụ phụng dưỡng của con cái.”

Tôi ghé sát lại nhìn. Trên màn hình là chi chít những điều pháp lý và các phân tích vụ án thực tế.

“Anh định kiện họ ?” – Tôi hơi bất ngờ.

“Phòng còn hơn chống.” – Ánh mắt Trần Mặc rất bình tĩnh – “Anh chắc chắn họ sẽ không để yên đâu. Thay vì bị động đợi họ ra chiêu, chi bằng mình chủ động .”

Anh đưa cho tôi một xấp giấy:

“Đây là thống kê các chi lớn trong nhà suốt năm năm kể từ khi mình kết hôn. Anh vừa làm xong chiều nay.”

Tôi cầm – là một bảng Excel đã in ra, rõ ràng mạch lạc:

•         Năm 2018, sửa lại nhà cũ cho bố mẹ – chúng tôi bỏ ra 50.000.

•         Năm 2019, Trần Dương tốt nghiệp đại học, thất nghiệp ở nhà một năm – toàn bộ chi phí sinh hoạt do chồng tôi lo: 20.000.

•         Năm 2020, mẹ chồng mê thực phẩm chức năng, bị lừa 30.000 – chúng tôi bù vào.

•         Năm 2021, chồng chơi chứng khoán lỗ vốn – chúng tôi đưa 40.000 để chống đỡ.

Từng , từng dòng – đều rõ ràng, có kèm theo ảnh chụp chuyển phía sau.

Tôi nhìn bảng chi tiết ấy, ngổn ngang trăm mối. Bao năm nay, chồng tôi chẳng khác “cây ATM sống” cho cái nhà này. Họ gì, chúng tôi đều không từ chối. Tôi cứ tưởng Trần Mặc là người không rành tiền bạc – ngờ, anh nhớ từng đồng một.

“Năm năm , những chi có chứng cứ rõ ràng cho bố mẹ và Trần Dương – tổng cộng 213.000.” – Trần Mặc chỉ vào dòng tổng kết ở cuối bảng –

“Còn chưa tính tiền ăn uống, đồ đạc họ mang về, rồi điện nước mỗi sang ở nhờ.”

“Anh lại mấy cái này để làm gì?” – Tôi hỏi.

kia là để có ngày đưa họ xem, để họ chúng ta không dễ dàng gì, để họ đối xử tốt với em hơn.” – Anh cười tự giễu –

“Còn bây giờ, là để họ một điều.”

“Điều gì?” – Tôi nhìn anh.

“Anh em rõ ràng thì nghĩa lâu dài.” – Anh nói rành rọt –

“Nếu họ đã không nói , thì mình chỉ còn cách nói lý – nói tiền – nói pháp luật.”

Tôi nhìn anh – người đàn ông này, khi đã gỡ bỏ lớp vỏ ngoài điềm đạm, lại kiên cường và có nguyên tắc đến vậy.

“Trần Mặc…” – Tôi nắm tay anh – “Anh làm gì, em đều ủng hộ. Nhưng… nếu thực sự đưa nhau ra tòa… thì có quá quyết liệt không? Dù gì cũng là người thân của anh.”

Tôi còn chút do dự. Dù sao, xã hội mình là xã hội cảm. Chuyện kiện mẹ – thắng hay thua – cũng khó tránh miệng đời đàm tiếu.

Trần Mặc lắc đầu, ánh mắt không chút lay động.

“Vãn Vãn, em còn nhớ lúc ca mổ của em, anh đã quỳ xuống mặt họ không?”

Sao tôi có quên?

“Cả đời này, anh chỉ quỳ hai . Một là trong lễ cưới, bái lạy mẹ. thứ hai… là vì ca mổ của em.” – Anh nhìn tôi, trong mắt anh có đau đớn, nhưng nhiều hơn cả là sự kiên định đã được tôi luyện –

“Ngay khoảnh khắc anh quỳ xuống mà họ dửng dưng, trong anh, họ đã không còn là mẹ nữa.”

“Trong mắt họ, anh chỉ là đứa con cả – là công cụ để hy sinh vì em út. Còn anh… chưa bao giờ thực sự là đứa con trai họ yêu thương.”

“Vậy nên, những gì anh sắp làm, không phải là chống lại một gia đình – mà là, với tư cách một con người độc lập, giành lại những gì vốn thuộc về mình. Và tính toán sòng phẳng những món nợ không nên do chúng ta gánh.”

Lời anh nói – đã xóa sạch những lấn cấn cuối trong tôi.

Phải rồi. Tại sao?

Tại sao là con cả thì phải gánh vác tất cả?

Tại sao tiền mồ hôi nước mắt của chúng tôi lại trở thành tiền mua nhà cưới cho em chồng?

Tại sao khi chúng tôi đang khốn đốn giữa ranh giới sống ch//ết, họ có bình thản ngồi trên đống tiền mà lạnh lùng ngoảnh mặt?

Chuyện này – không công bằng.

“Được.” – Tôi gật đầu, dứt khoát – “Em ủng hộ anh. Anh em làm gì?”

Trên mặt Trần Mặc cuối cũng nở một nụ cười. Anh kéo tôi vào , cằm tựa lên đỉnh đầu tôi.

“Em không làm gì cả.” – anh dịu dàng – “Chỉ em tin anh, ở bên anh – vậy là đủ rồi.”

“Bắt đầu từ bây giờ, đến lượt anh bảo vệ em.”

Tùy chỉnh
Danh sách chương