Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“Tưởng hay lắm à?”
Sau ca phẫu thuật một tuần, chúng tôi nối lại liên lạc, nhưng tôi không cho anh đến.
Tuy hy vọng sống đang ngày càng lớn, nhưng chỉ cần còn chút rủi ro, tôi cũng không thể yên lòng.
Nên trước khi hoàn toàn ổn định, tôi vẫn muốn giữ khoảng cách.
Hạ An Sinh không lay chuyển được tôi, đành phải chấp nhận, nhưng mỗi ngày đều nhờ dịch vụ trong thành phố gửi đủ thứ tặng đến.
Dì Trương nhìn ra manh mối, trong mắt lấp lánh ánh sáng nhiều chuyện:
“Chẳng lẽ 108 anh tài trong tay bà lão này đều không bằng cậu nhóc đó?”
Tôi đỏ mặt, chẳng dám nói gì.
Nửa tháng nữa trôi qua, bác sĩ Trần vừa cười vừa cầm bản kết quả xét nghiệm giải thích cho tôi nghe.
Kết quả hồi phục vô cùng khả quan.
“Vài ngày nữa làm một đợt kiểm tra toàn diện. Nếu không có vấn đề gì, là có thể xuất viện rồi. Sau đó chỉ cần uống thuốc đúng giờ, tái khám định kỳ.”
Tảng đá trong lòng tôi cuối cùng cũng từ từ hạ xuống.
Tôi cảm ơn bác sĩ Trần rồi rời khỏi phòng khám.
Lúc đi ngang vườn hoa nhỏ trong bệnh viện thì thấy một gương mặt quen thuộc — Giang Thừa.
Anh ta… lại ngồi xe lăn, ánh mắt đờ đẫn nhìn ngắm cảnh vật.
Tôi đứng giữa ranh giới tò mò và “tò mò giết chết mèo”, cuối cùng còn chưa kịp né, thì đã bị anh ta phát hiện trước.
Giang Thừa cố điều khiển xe lăn đến gần, mồ hôi đầm đìa, nhưng ánh mắt lại vui mừng khôn tả:
“Tảo Tảo, em tới thăm anh sao?”
Tôi thẳng thừng:
“Không. Tình cờ đi ngang qua thôi.”
Người tự mình đa tình luôn là người ngượng nhất.
Nụ cười của Giang Thừa còn khó coi hơn cả khi khóc.
Tuy vậy, tôi vẫn hỏi cho có lệ:
“Sao ra nông nỗi này?”
Vừa nhắc đến chuyện đau lòng, anh ta lập tức nghiến răng nghiến lợi:
“Con tiện đó đúng là rắn rết đội lốt người. Biết anh đã chuyển toàn bộ tài sản cho em, nó liền đẩy anh ngã từ cầu thang xuống.”
“Chân phải của anh… phế rồi.”
Giang Thừa đáng thương ngước nhìn tôi, mong chờ một lời an ủi.
Nhưng kiểu “chó cắn chó” này, nói thật thì — hay ho đấy, tôi thích xem.
Tôi qua loa hai câu:
“Vậy anh chịu khó ra phơi nắng, bổ sung canxi nhé.”
Chắc đầu anh cũng va phải chỗ nào rồi, còn có thể cười:
“Anh sẽ tự chăm sóc mình, em không cần lo. Còn con tiện đó, anh đã đệ đơn ly hôn và kiện tội cố ý gây thương tích rồi.”
Lại thêm một vở kịch nữa.
Tôi bắt đầu thấy mệt, muốn kết thúc cuộc trò chuyện:
“Vậy cố gắng nhé. Từ nay là đàn ông từng ly dị rồi, nhớ sống tử tế một chút.”
Sắc mặt Giang Thừa trắng bệch:
“Em… chê anh à?”
Tôi nhếch môi cười lạnh:
“Chê chết đi được.”
Nói xong, tôi quay người bước đi thẳng, không ngoảnh đầu.
Chúng tôi đã không còn nợ nhau gì nữa.
Vậy thì… chẳng cần gặp lại làm gì.
15
Băng qua khu vườn nhỏ, đi ngang qua cổng bệnh viện, tôi chợt bắt gặp một bóng người vô cùng nổi bật giữa đám đông.
Anh ấy đang cúi đầu nhắn tin, trên tay ôm một bó hoa thật to.
Ngay lúc đó, điện thoại trong túi tôi rung lên.
Hạ An Sinh:
【Dịch vụ trong thành phố nói bó hoa hôm nay đã đến rồi, có thể nhờ dì Trương ra nhận giúp.】
Tôi khựng lại trong giây lát.
Rồi đột nhiên hiểu ra — làm gì có dịch vụ nào.
Mỗi bó hoa mỗi ngày… đều là anh tự tay mang đến.
Dì Trương từng khen mắt nhìn người của tôi không tệ. Hóa ra… là đã sớm gặp rồi.
Tôi cúi đầu, bật cười không thành tiếng.
【Muốn gặp em không?】
Cách đó không xa, người cao lớn ấy lập tức nở nụ cười ngốc nghếch.
Chưa được bao lâu, lại bắt đầu lộ vẻ lúng túng.
【Bây giờ á?】
【Chắc phải mất mấy tiếng mới tới được…】
Xem kìa, còn đang diễn nữa chứ.
Nhưng tôi thì… không đợi nổi nữa.
【Ngay bây giờ. Ngẩng đầu lên.】
Hạ An Sinh nghe lời ngẩng đầu — suýt thì rớt cả bó hoa trong tay.
Anh vòng qua đám đông, chạy thẳng về phía tôi, như đang nhìn thấy báu vật.
Nếu anh là một chú chó to, thì cái đuôi kia giờ chắc đã vẫy đến mức tạo ra ảo ảnh rồi.
Tôi trêu anh:
“Không diễn nữa à?”
Tai anh đỏ rực, nhưng những gì nói ra thì lại dứt khoát hơn bất cứ ai:
“Anh chỉ là… quá muốn gặp em. Muốn ôm em. Muốn…”
“Muốn gì nữa nào?”
“Chuyện đó… không tiện nói ở đây.”
Thôi được.
Chuyện sau này… để sau rồi từ từ nói.
New 2