Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/2B6pwEfsbc

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

Bố tôi bị liệt cả hai chân, không xuống giường, ba bữa đều không thiếu người ở chăm sóc.

Căn nhà này của tôi không lành, là một căn “nhà hung”.

Những người quen thuộc này đều , chẳng ai dám bén mảng đến gần.

Kể khi tôi dọn đến đây, hàng xóm láng giềng đều chê căn nhà này xui xẻo.

Thêm là ông nhà tôi tính tình không tốt, nên chẳng mấy người muốn qua với gia đình tôi.

Lưu là một số ít đó.

tôi xe giờ giấc thất , có khi giữa trưa không kịp, ấy mang đồ ăn sang ông nhà tôi.

Ông bị liệt thì tinh thần cũng sa sút, hay c.h.ử.i bới luôn mồm, hễ cáu là vớ đồ đạc ném người.

Nếu thuê người, có ai chịu đến hay không chưa , lỡ có đến thật cũng chẳng sẽ náo loạn thành cái dạng gì.

Tôi xua tay: “ này không cần lo đâu, em tự có cách.”

Lo ông ăn tối xong, tôi xách một bình rượu cao lương sang nhà lão La.

Lão La là một người bạn vong niên của tôi, trước kia làm ở trường, ông ấy từng dạy tôi nghề thợ nề, xem là nửa thầy của tôi.

Ông ấy vừa nghe tôi nhận lời làm việc này, liền đóa ngay.

“Tôi nói này, cậu nhóc, cậu nghèo đến phát điên rồi hả? Việc gì cũng dám nhận?”

Tôi rót đầy rượu lão La: “Haiz, không phải vì tiền. Hàng xóm láng giềng cả, bình ấy đối xử với tôi rất tốt, giờ này nhờ đến tôi rồi, tôi không không giúp.”

Lão La vỗ một phát vào sau gáy tôi.

“Nếu cậu coi tôi là thầy, thì lát đi chối ta ngay. Cậu không rõ núi Cửu Bàn đâu.”

Lão La bôn ba nửa đời người, từng xe tải đường dài, làm trường, sửa cầu làm đường, kinh qua không ít , là một tay giang hồ lão luyện.

“Ồ? Lời này là có ý gì?”

Lão La nhấp một ngụm rượu, nói: “Cậu nghĩ tại sao đường ở đó sửa đến núi Cửu Bàn rồi thì không làm tiếp phía bắc ?”

“Chẳng phải họ nói là phía bắc làng mạc thưa thớt, chi phí làm đường núi quá cao, không đáng để làm sao?”

Lão La rít một hơi thuốc, gõ gõ mặt bàn: “Vớ vẩn! Trước đây tôi có một thằng bạn nhân từng đắp nền đường ở đó, đường đó không phải không muốn làm, là không làm tiếp được . đó xuyên xảy ra , đội thi mời mấy vị đại sư đến cũng không trấn yểm thứ ở . làm phía bắc, sự cố xảy ra nhiều, sau này chịu không mới phải dừng.”

Lão La là người già cả nghiêm túc, không bao giờ c.h.é.m gió bốc phét.

Nhưng nói cùng, quỷ thần, tôi thực tâm không tin lắm.

Lão La dường đoán được suy nghĩ của tôi, nói tiếp: “ , cậu có tại sao tuyến xe buýt qua đó hai năm trước được một thời gian là dừng không?”

“Chẳng phải nói là ít khách, ty vận tải toàn thua lỗ nên mới dừng à?”

Lão La gạt tàn thuốc, nói: “Cái lý do đó đều là chính quyền đưa ra để ổn định dân tình thôi. Vận tải hành khách ở vực miền núi hẻo lánh đều được chính phủ trợ giá, ty vận tải sợ lỗ vốn sao?”

Nghe ý của lão La, xem ra có uẩn khúc.

Tôi hỏi ông: “Thế tại sao dừng?”

Lão La hạ thấp giọng: “ này tôi cũng nghe đồn thôi, nghe nói đường núi đó không ‘yên bình’. Hơn đường sá xa xôi, xe buýt sáng đi thành phố, lúc quay thì trời cũng nhá nhem tối. Buổi tối núi có ‘người’ chặn xe, xe khách của ty thì không chối đón khách, nhưng hễ dừng xe là không quay được . Thứ chặn đường đó rốt cuộc là gì, không ai cả.”

Lão La nhìn chằm chằm tôi, thong thả rít thuốc.

này ấy à, khó nói lắm.”

3. 

Lão La thấy tôi cúi gằm mặt không nói gì, bèn thở dài một hơi, ông ấy hiểu tính tôi.

người tôi chẳng có ưu điểm gì đặc biệt, một là gan to, hai là trọng lời hứa.

cần nhận lời người khác, dù là núi đao biển lửa, tôi nhất định cũng phải đi một phen.

Lão La thở dài, nói: “Cậu muốn đi thì cứ đi, nhưng phải nhớ kỹ một câu của tôi, có những thứ thấy rồi thì cứ coi không thấy, đừng xen vào của người khác. Lỡ đụng phải ma thật, thì đừng trách thầy đây không nhắc nhở cậu.”

Tôi cười thầm bụng: “Tôi địa ngục ra, lòng người thấy quá nhiều, sợ gì ma quỷ.”

Lão La không cản tôi, bèn gỡ sợi dây đỏ trên xe của ông ấy xuống đưa tôi.

Đó là tấm bùa bình an ông ấy thỉnh ở chùa hồi xe, bao năm nay vẫn luôn treo trên xe.

“Thôi được, tôi không nói nhiều với cậu , hôm nay cậu đến đây chủ yếu là vì ông nhà cậu, đúng chứ?”

Tôi cất kỹ món đồ lão La đưa, cười nói: “ gì cũng không qua mắt được ông. Nhà của tôi không lành, ông nhà tôi không muốn gặp người lạ, có ông mới trị được ông ấy.”

Lão La xoa đầu tôi một cái: “ giỏi mấy cái mưu mẹo vặt vãnh này. Thôi được, cậu cứ yên tâm đi, tôi đảm bảo chăm sóc ông già nhà cậu chu đáo.”

Tôi nói: “Cũng không cần đến mức đó đâu, cần ông ấy miếng ăn, không để c.h.ế.t đói là được rồi.”

Lão La nhìn tôi đầy ẩn ý, rồi thở dài thườn thượt.

“Haiz! Hai bố các người, đúng là oan nghiệt .”

Sáng hôm sau, ăn sáng xong là tôi chở Lưu xuất phát, chúng tôi đi một mạch phía bắc.

Thời tiết khá đẹp, đường đi cũng coi thuận lợi.

Buổi trưa, chúng tôi ăn tạm chút gì đó ở trạm dừng chân, nghỉ ngơi một lát, đến chiều thì vào vực miền núi.

Đường núi rất khó đi, nên tôi lái chậm .

Không trời âm u lúc nào, những mảng mây đen khổng lồ cuồn cuộn kéo đến, lúc ép xuống thấp.

Trên đường cũng bắt đầu có sương mù, tôi phải tập trung cao độ, lái xe thật chậm, may trên đường này không có nhiều xe cộ.

Đêm ở núi đến sớm, lúc chúng tôi đến núi Cửu Bàn thì trời tối đen mực.

Vượt qua một đèo có cửa vào hẹp nhưng rộng, chúng tôi thấy ven đường có một tảng đá trắng khá lớn, trên khắc ba chữ lớn màu đỏ son.

Viết rằng: hẻm Hồ Lô.

Tùy chỉnh
Danh sách chương