Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/8pbJsqhIYS

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 8

“Đập hả?! Xem ai dám!” – mẹ chồng nhảy dựng lên, định cởi đồ để ngăn người ta lại gần.

Cậu em họ tôi lập tức đáp chuẩn khỏi chỉnh: “Bà già kia, bà có cởi trần tôi cũng chẳng thèm liếc một cái đâu!”

Mẹ chồng nghe thế, tay run lên, cuối cùng cũng dừng lại.

Bà quay sang thúc giục em dâu và em chồng: “Còn không mau ra giữ họ lại? Hai đứa còn trẻ, giữ chặt bọn họ lại, không cho đập nữa!”

Từ Hạo Trí – em trai thứ hai – phản bác ngay: “Mẹ nói cái gì vậy? Anh cả đã nói không nuôi bố mẹ nữa rồi, mẹ còn muốn làm tụi con mất lòng thêm hả?”

Mẹ chồng vội vàng đổi giọng:
“Anh con sao lại không nuôi được? Phì phì phì, đừng nói xui! Không muốn thì thôi, cần gì nói mấy lời làm tổn thương người khác như vậy!”

Dưới con mắt của cả hai nhà, những gì cần đập thì đập, cái gì cần ném thì ném.

Bố chồng tức đến mức không thở nổi, ngất xỉu tại chỗ.

Mẹ chồng vội gọi em chồng đi gọi bác sĩ, lại gọi luôn cả trưởng thôn tới.

Trưởng thôn mặt mày đen sì, ho khan vài tiếng rồi lên tiếng: “Dừng tay! Dừng tay đã! Mọi người nghe tôi nói một câu!”

Không ai thèm nghe.

“Còn không dừng lại, tôi báo công an đấy!”

Tôi bước lên:
“Trưởng thôn, Từ Hạo Nhiên tự tiện tiêu hết tiền tôi gửi, không trả, thì tôi đập đồ anh ta. Coi như mấy món này trị giá 100.000 tệ, ông thấy được không?”

Trưởng thôn gật đầu lia lịa: “Được được! Miễn sao bồi thường là được! Tùy cô đập!”

Thế là nhà họ Từ bị đập tan tành.

Tôi nhìn Từ Hạo Nhiên, nói thẳng: “Đợi đến khi Phòng Hộ tịch mở cửa, tôi đi làm thủ tục ly hôn.”

Từ Hạo Nhiên gật đầu đồng ý, còn hứa sẽ hoàn tiền, vì anh ta sợ tôi thật sự đến công ty anh ta làm loạn.

Cả nhà tôi rầm rộ rút quân.

Áo khoác lông, rượu Mao Đài, vest hàng hiệu, mỹ phẩm cao cấp, iPad — chúng tôi đem tất cả bán sạch.

Trên đường về, anh trai tôi ôm chị dâu hôn lia lịa.

Chị dâu bực mình: “Anh làm cái gì thế?!”

Anh trai cười cưng chiều: “Cái miệng này, anh càng ngày càng thích!”

10

Chờ đến ngày Phòng Hộ tịch làm việc lại, tôi và Từ Hạo Nhiên chính thức đi ly hôn.

Một tháng sau, tôi nhận được giấy chứng nhận ly hôn.

Về phần của hồi môn, anh ta bắt bố mẹ và mấy người trong nhà trả lại cho tôi 400.000 tệ.

Những tài sản còn lại, hai bên chia đôi.

Cuối cùng cũng trút được gánh nặng.

Khoảng nửa năm sau khi ly hôn, tôi nhận được một tin nhắn từ một số lạ.
Trong đó chửi tôi “đồ đàn bà tái giá không ai thèm, thứ rác rưởi.”

Đúng là trò hề rẻ tiền. Không đáng quan tâm.

Tôi thẳng tay chặn số.

11

Lại một cái Tết nữa đến.
Tôi đón năm mới hạnh phúc bên gia đình.

Tôi phụ giúp nấu ăn, bố mẹ cứ đuổi tôi ra ngoài nghỉ ngơi, tôi thì mặt dày năn nỉ được làm cùng họ cho vui.

Bố mẹ còn cho tôi một bao lì xì thật to, tuy có hơi ngại, nhưng cuối cùng vẫn nhận.

Đêm Giao Thừa, ăn xong bữa tối, cả nhà cùng xem Gala mừng xuân và gói sủi cảo cho sáng hôm sau, điện thoại tôi bỗng reo lên.

“Chị dâu à, em thật sự quá hiểu cảm giác của chị rồi. Một mình nấu bữa Giao Thừa đúng là mệt chết đi được.”

“Em cũng muốn ly hôn rồi.”

Là tin nhắn của Tiểu Thụy – em dâu cũ – gửi đến.

Tôi nhìn một cái rồi… thẳng tay chặn luôn.

Cô ta chưa từng đối xử tốt với tôi.

Chỉ vì tôi giỏi hơn cô ta mà sinh lòng đố kỵ, ghét bỏ.

Loại người như vậy, tôi chẳng rảnh để mà an ủi làm gì.

Tùy chỉnh
Danh sách chương