Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3fuluph5xE
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Bốn đại , cứ hết tôi bắt tàu xanh về thành phố nơi . Có lần tôi phi thẳng ký túc xá nam. Cửa vừa mở, đang ồn ào liền im phăng phắc. Có người trêu:
“ , cô bé nhà cậu hết kìa.”
cười rộ, nhường lối tôi. Tám người chen chúc, oi bức kinh khủng. ngồi ngoài ban công đọc sách, nghe động quay đầu :
“Hết à?”
Tôi gật đầu.
“Cầm sổ tiết kiệm của tôi ra ngân hàng rút, sổ của mang về. Đừng cầm mặt, dễ để ý.”
“Vâng.”
Gió thu lùa qua, nghiêng đầu hỏi tiếp:
“Dạo này thế nào?”
“Cũng ổn, bài vở không chậm. …”
“ gì?”
Tôi ngập ngừng thốt:
“ lớp có người tỏ tình với tôi.”
khựng , giọng trầm xuống:
“Em nghĩ sao?”
“Tôi cũng không rõ, không thích cũng chẳng ghét. , nói xem… sau này tôi sẽ lấy người thế nào? Hay … tôi thật sự phải lấy chồng sao?”
“Thuận theo lòng , tự hỏi bản thân muốn gì.”
Tôi chống cằm, mắt xa xăm:
“Tôi nghĩ… tôi hơi nhớ mẹ .”
Ngoài kia náo nhiệt, lòng tôi dấy lên nỗi nhớ. Có lẽ nếu mẹ , mẹ sẽ dạy tôi thế nào thích người, cũng tôi đáp án: tôi tìm đến , liệu có đúng không.
Hồi đại , tôi thấy tự do vô cùng. càng về sau, tôi càng muốn tìm . Thật ra, nếu cần bưu điện nhanh gọn hơn . Vậy nên, chính tôi cũng không hiểu nổi nữa.
Tôi không ở lâu, sáng đến, trưa ăn bữa cơm ở trường của , chiều đã quay về.
Tôi sinh nhỏ tuổi nhất lớp, nhập có 16, mà lúc tốt nghiệp cũng đã tròn 20. ấy, tôi được giữ trường làm giảng viên, trở thành lứa sinh viên ưu tú đầu tiên.
phân công tận phương Bắc xa xôi, nhà máy thép làm kỹ sư thiết kế máy móc.
Ra trường , ba liền tôi chẳng gặp , có thể viết thư và . Hằng tháng, tôi đều trích nửa lương, .
vốn không thiếu , lần viết thư bảo tôi đừng nữa. tôi vẫn cố chấp đi ba mươi đồng mỗi tháng. Cứ như thể, cần , cái sợi dây liên lạc kia sẽ chẳng bao giờ khoảng cách làm đứt đoạn.
25 tuổi, nhờ nghiên cứu bất ngờ có đột phá, tôi được thăng lên phó giáo sư. Trường phân tôi căn hộ hai sảnh. Cũng đó, tôi trở thành giảng viên trẻ nổi bật nhất, được người ngưỡng mộ.
Ngày dọn nhà , đồng nghiệp rủ nhau kéo đến chúc mừng. Tôi mọi người đẩy lên ngồi ngay vị trí trung tâm, căn toàn lời chúc tụng. Cuộc đời lúc đó nhìn rực rỡ lắm.
khi đám đông tản đi, tôi lặng lẽ thu dọn căn . Giống như ánh chiều tà chói chang, sau đó kiểu gì cũng kéo tới màn đêm u tối.
Tôi ngồi thẫn thờ rất lâu.
Gần đây, có tá người sốt sắng giới thiệu tôi đối tượng xem mắt. Đủ loại người: cao thấp, mập ốm, đẹp xấu, có vấn, không vấn, có năng lực, không năng lực. đến mức tôi gặp riết hoa mắt, khi xung quanh ai cũng hối thúc.
Họ không ngừng nhắc tôi đã 25 , chuyện này cần ngay “kế hoạch.” Như thể đó nhiệm vụ bắt buộc, chậm trễ coi như tiêu đời, thậm chí phải “c/h/ế/t đi” vừa lòng.