Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Chương 5
- Xem Xong Mà Không Trả Lời Lại Sao?
- Cô Ấy Đến Buổi Concert Của Tôi
Lệnh Sâm không nhắn lại nữa. Lần đầu tiên hai người nói chuyện liền kết thúc tại đoạn tin nhắn xấu hổ này. Cũng không biết có phải là anh cảm thấy quá xấu hổ ngượng ngùng nên không nói nữa không. Tóm lại, sau khi Chúc Ôn Thư tụ tập cùng bạn bè về nhà, wechat của anh cũng không có động tĩnh . Đúng hôm nay cô phải nhắn tin nhắc nhở các đưa ra phản hồi về việc làm bài tập cuối tuần của học sinh, Chúc Ôn Thư cũng coi như bớt xấu hổ, cô cẩn thận viết hết các yêu cầu thành một đoạn tin nhắn gửi cho Lệnh Sâm. Nhưng buổi tối sau khi soạn xong giáo án, Chúc Ôn Thư mở di động ra thì thấy bên trong nhóm Dingtalk có mấy chục tin nhắn, tất cả đều là phản hồi của cha mẹ về bài tập cuối tuần, chỉ thiếu duy nhất mình Lệnh Sâm. Ai làm giáo viên mới biết được, áp lực của hiện tại so với áp lực của là hoàn toàn không giống nhau. Tuổi mọi người đều không lớn lắm, gần tối tăng xong về nhà, ngay cả thở cũng kịp thở đã phải vội vội vàng vàng đi làm bài tập cùng , rất nghiêm túc hoàn thành nhiệm vụ mà giáo viên giao cho. Thực ra Chúc Ôn Thư cũng không bắt buộc yêu cầu phải làm bài tập cùng trong suốt cả quá trình, cô cho rằng nếu như sẽ gây bất lợi cho việc rèn luyện tư duy độc lập và năng lực tự quản lý bản thân của học sinh. Nhưng các bậc lại xoắn xuýt lên, cô cũng không thể nói mọi người đừng quản lý nhiều thế. Nghĩ tới đây… Lại nhìn nhật ký trò chuyện wechat với Lệnh Sâm, Chúc Ôn Thư hơi cạn lời. Trường tiểu học thực nghiệm này không phải là trường bình thường, mà là trường không đứng nhất thì cũng đứng thứ nhì ở Giang Thành. Gia đình học sinh tới việc không giàu thì cũng cao quý, chất lượng tổng thể chắc chắn hàng đầu, trong một lớp không thiếu em của thành phần trí thức cao. Nếu không thì tại sao nghiên cứu sinh thuộc các trường sư phạm top đầu lại tranh nhau sứt đầu mẻ trán để tới đây làm giáo viên tiểu học chứ? Trong môi trường cạnh tranh lớn thế này mà Lệnh Sâm lại có thể vô trách nhiệm như . Phải, cô biết bảo mẫu của Lệnh Tư Uyên không phải là bảo mẫu bình thường, đó là người phải tốn một khoản tiền lớn để mời về chăm lo cho cuộc sống và học tập của thằng . Nhưng có thể đánh đồng với sự giáo dục trong quá trình trưởng thành có ba bên cạnh sao? Nghĩ lại mà thấy đau đầu. Thích thì quản, không thích thì thôi, dù sao cũng không phải mình. Chúc Ôn Thư để điện thoại sang một bên, vùi đầu vào làm việc. Lúc sau khi công việc trong đã hoàn thành, Chúc Ôn Thư vẫn thấy phản hồi về bài tập của Lệnh Sâm, cô hít một hơi thật sâu. Không giận, không giận. Phải có trách nhiệm, phải có trách nhiệm. Lẩm nhẩm hai câu này xong Chúc Ôn Thư gửi tin nhắn cho Lệnh Sâm. 【Chúc Ôn Thư: Lệnh Tư Uyên đã làm xong bài tập về nhà ạ? 】 Qua vài phút vẫn không thấy lời, Chúc Ôn Thư dứt khoát đi tắm rửa giặt quần áo . Tới khi cô quay lại cũng đã hai trôi qua, Lệnh Sâm lời. 【Chúc Ôn Thư:? 】 Được rồi. Vừa hay Chúc Ôn Thư đang rảnh rỗi, cô nằm trên giường mở weibo ra xem tin , trang đầu hiện ra đã thấy ngay quảng cáo của Lệnh Sâm. Chúc Ôn Thư nhìn khuôn mặt của anh, thật ra cô muốn xem thường ngôi sao lớn này bận cái . Mà ngay cả ruột mình cũng không quan tâm. Không ngờ Chúc Ôn Thư chọn thời điểm khéo như thế, cô tìm kiếm “Lệnh Sâm”, nội dung thời gian thực nhảy ra nói rõ lịch trình hiện tại của Lệnh Sâm. 【Tương Tử Bối ngủ sớm đi: A a a a mái tóc ngắn hôm nay của Lệnh Sâm trong buổi live trực tiếp của thầy Trương đẹp quá đi mất!! ngất rồi, các chị em đợi lát nữa tới nhặt xác nhá!!!! 】 Chúc Ôn Thư không biết thầy Trương là ai, cô tiếp tục dạo quanh trong topic này một lúc sau đó mới hiểu ra thầy Trương chính là Trương Du Minh danh lừng lẫy. Ông ấy là nhà sản âm nhạc quan trọng có tầm hưởng trong giới âm nhạc Trung Quốc. Trong những năm làm việc, ông ấy đã sản ra rất nhiều bài hát nổi có lượng nghe khủng, nâng đỡ hàng loạt sĩ, mà Lệnh Sâm lại được coi là “học trò cuối cùng”, bình thường Lệnh Sâm đều tôn trọng gọi ông ấy một “thầy”. khúc “Bạn học tằm nhỏ” và album cùng tên giúp đưa tên tuổi của Lệnh Sâm trở nên nổi đều là do Trương Du Minh sản . Nhà sản này hai năm qua đã ở trong trạng thái nửa rút lui khỏi giới giải trí, không có tác phẩm mới nào nhưng lại thích lên nền tảng sóng trực tiếp, bình thường hay giao lưu với fan hoặc là hát những bài hát cũ ở trên đó. Lần theo manh mối này, Chúc Ôn Thư vào live trực tiếp của Trương Du Minh. Hình nhảy ra, cả cái màn hình khuôn mặt của Trương Du Minh chiếm hết, doạ Chúc Ôn Thư giật mình. Ông ấy híp mắt tới gần điện thoại để điều chỉnh camera, loay hoay một lúc tới khi trên đỉnh màn hình không còn dòng chữ chạy qua nào, thì lúc này mới như trút được gánh nặng quay về dựa vào sô pha. Người lùi về sau, hình phía cản trở đều lộ ra. Phòng khách nhà Trương Du Minh là kiểu phòng thẳng, đằng sau sô pha là ăn, chỉ mở một cái đèn đặt dưới đất, Lệnh Sâm đang ăn cơm dưới anh đèn. Anh ngồi cách màn rất , ánh đèn cũng không chiếu sáng lắm nhưng vẫn có thể nhìn ra mái tóc có dấu vết cắt sửa rất rõ ràng, ngắn hơn rất nhiều, để lộ vầng trán chứ không giống kiểu rủ xuống như mấy hôm . Nhưng Chúc Ôn Thư cũng không để mấy cái này. Cô vốn cho rằng Lệnh Sâm livestream là đang làm việc nhưng sau khi xem tình hình một lúc, rõ ràng là tới nhà Trương Du Minh ăn trực rồi vô tình lọt vào ống kính, căn bản không bận việc cả. Cùng lúc đó, Trương Du Minh quay đầu vẫy với Lệnh Sâm. “Em mau qua đây nói chuyện, ai cũng đang thúc giục em đấy.” Lệnh Sâm nghe thì quay đầu nhìn thoáng qua bên này, sau đó bưng theo ly nước đi tới. Anh càng tới gần màn thì ngũ quan càng rõ ràng. Mái tóc ngắn gọn gàng không còn che khuất đôi mắt của anh nữa; khi ngước mắt lên, những tia sáng rực rỡ như hội tụ hết trong mắt. Rõ ràng cách màn hình điện thoại nhưng lại giống như cách không gian đối mặt với anh. Khoảnh khắc đó Chúc Ôn Thư hơi sững sờ, như là Lệnh Sâm hiện mình đang xem livestream của anh . May là anh không nhìn vào ống kính nữa mà cụp mắt đọc bình luận trên màn hình. Thật ra Lệnh Sâm không quá thích loại live trực tiếp vô công rồi nghề này. Nếu anh biết hôm nay Trương Du Minh sẽ livestream từ sớm thì chắc chắn sẽ không tới đây ăn cơm. Nhưng người cũng đã hiện trong màn rồi, anh không thể làm thầy mình mất hết mặt mũi được. Buổi tối cuối tuần vốn là thời gian truy cập mạng nhiều nhất. Comment trên livestream đủ loại, Lệnh Sâm không thể thấy rõ từng cái nên chỉ có thể nhìn lướt qua, nhìn được cái nào thì nhìn. Chúc Ôn Thư nửa nằm trên giường nhìn comment dày đặc, cô không thể hiểu được tại sao fan lại cuồng nhiệt như , nhưng cũng cảm thấy rất thần kỳ. Bạn học cùng cấp ba với cô bây giờ thành học sinh của cô, chớp mắt một cái lại hiện trong màn hình điện thoại. Dường như ở rất gần, đưa ra là có thể chạm tới; nhưng cũng dường như rất , màn hình chiếc điện thoại chính là kết giới. Thấy Lệnh Sâm đang nghiêm túc lời câu hỏi trong phần bình luận, Chúc Ôn Thư lại nảy ra tưởng. Vẻ mặt cô vẫn lạnh lùng như cũ nhưng khóe môi cong lên độ cung rất nhỏ, ngón khẽ bấm vào màn hình rồi viết một comment. 【zws thích ăn quýt: Bài tập làm xong mà anh đã livestreams? 】 Mới vừa đăng lên, Chúc Ôn Thư trơ mắt nhìn nó nhấn mình trong rất nhiều comment. Thế nhưng giây tiếp theo…. Lệnh Sâm: “Làm xong rồi.” Chúc Ôn Thư: “?” Cô không thể tin nổi mà nhìn vào màn hình, chớp chớp mắt. Đúng lúc Lệnh Sâm cũng nhìn vào ống kính, ánh mắt hai người như va vào nhau. Thực sự thấy sao? Không phải chứ? Cô chỉ tuỳ tiện đăng lên, không đến mức đó đâu nhỉ? Lúc này Chúc Ôn Thư hơi mơ hồ, cô sửng sốt một lúc . Khi nhìn xuống điện thoại một lần nữa, những bình luận lung tung lộn xộn lúc đầu trên màn hình giờ đã hoàn toàn y hệt nhau. Tất cả đều copy dán vào một câu giống nhau. 【Truyền đi, Lệnh Sâm viết xong khúc mới rồi, mai sẽ hành album mới】 【Truyền đi, Lệnh Sâm viết xong khúc mới rồi, mai sẽ hành album mới】 【Truyền đi, Lệnh Sâm viết xong khúc mới rồi, mai sẽ hành album mới】 Chúc Ôn Thư: “…” À. Thì ra là đang lời câu hỏi của fan. Cô đã nói rồi, Lệnh Sâm sao có thể nhìn thấy bình luận của cô trong hàng tá bình luận mênh mông như khói kia được. Sau khi mọi người spam hết, một fan có tên là “tự mình mang ánh hào quang” lại bắt đầu một vòng spam mới ở phần bình luận. 【Xin hỏi khi anh viết bài hát thì có phải tách biệt với thế giới, không điện, không nước và không mạng không? 】 Nhìn comment của fan hâm mộ này có vẻ kỳ quái nhưng thực ra là đang trách Lệnh Sâm đã không hiện mặt công chúng quá . Cũng không biết là Lệnh Sâm không hiểu thật hay là giả vờ không hiểu, anh uống ngụm nước sau đó tựa vào sô pha, giọng điệu nghiêm túc nói: “Không tách biệt. Chỉ là muốn giảm bớt xã giao nhưng có thời gian thì vẫn xem tin .” Chúc Ôn Thư: “…” Cô bật cười nhìn màn hình, sau đó lại đánh chữ. 【zws thích ăn quýt: Xem xong rồi mà không lời sao? 】 Sau khi đăng lên, cô trở mình nằm nghiêng xuống, định lướt điện thoại rồi đi ngủ. Lúc này Lệnh Sâm vẫn cụp mắt nhìn bình luận trong livestream, ánh mắt anh đột nhiên dừng vài giây, tiêu cự thu lại, giống như là đang suy nghĩ đó. Ngay sau đó Lệnh Sâm cúi đầu sờ túi quần mình thì hiện nó trống không, anh quay đầu nhìn thoáng qua ăn phía sau sô pha. “Đợi .” Anh khẽ nói một câu với ống kính rồi đứng dậy đi tới ăn. Nhìn bóng dáng anh dần rời màn , Trương Du Minh ở một bên tủm ta tủm tỉm cười ngồi dịch vào giữa ghế, chiếm gần cả cái màn hình chỉ chừa lại bóng hình mờ ảo . Vài giây sau di động của Chúc Ôn Thư đột nhiên thông báo có tin nhắn gửi tới. Chúc Ôn Thư chạm vào, màn hình lập chuyển sang wechat. 【c: Bài tập làm xong hết rồi. 】 “…?” Thắt lưng của Chúc Ôn Thư đột nhiên cứng đờ. Cô nhìn vào khung chat trò chuyện, lại chẳng biết tại sao mà nhìn quanh phòng một vòng. Ánh mắt cô hiện lên cảnh giác, sau đó để điện thoại ra , vươn nhấn vào màn hình quay trở lại livestreams lần nữa. Trong màn hình, thấp thoáng thấy được Lệnh Sâm đang dựa vào tủ bếp, lưng hơi cong, cúi đầu, giơ ngực. Là tư thế nghịch điện thoại tiêu chuẩn. Không…phải…chứ? Chẳng lẽ Lệnh Sâm không chỉ thấy được cô bình luận trên livestreams mà còn nhận ra cô ngay lập ? Có phải quá tinh mắt rồi không? Sau khi tự mình giằng co vài giây, Chúc Ôn Thư vỗ vỗ đầu, tự nói với bản thân đó chỉ là trùng hợp chứ căn bản làm có khả năng xảy ra chuyện như kia được. Chắc chắn là đúng lúc Lệnh Sâm nhớ tới tin nhắn của cô mà thôi. Đúng, chính là . 【Chúc Ôn Thư: Ừ, làm xong là tốt rồi. 】 Mặc dù tự mình cho là thế nhưng khi lời lại Lệnh Sâm, Chúc Ôn Thư vẫn hơi sờ sợ, sau đó bổ sung thêm một câu. 【Chúc Ôn Thư: Chủ yếu sợ anh bận quá nên quên vì thế mới cố nhắc nhở .】 【Chúc Ôn Thư: Khả năng chú của Lệnh Tư Uyên không quá tập chung, anh có nhìn thấy thằng làm bài tập không? 】 【c: Có. 】 Suýt nữa chọc chết. Lệnh Sâm thản nhiên nghĩ. 【Chúc Ôn Thư: Ừm, anh cứ làm việc của anh đi. 】 【c: Ừ. 】 – Đêm nay Chúc Ôn Thư nằm mơ thấy ác mộng. Cô mơ thấy rất nhiều rất nhiều năm sau bản thân vẫn là giáo viên của Lệnh Tư Uyên. Cô đang trên đường đi tới nhà tù vị thành niên để thăm Lệnh Tư Uyên đã bắt. Chúc Ôn Thư đi theo giám ngục qua bảy tám cái hành lang ngoằn ngoèo, cuối cùng dừng lại bên ngoài cánh cửa sắt của chiếc phòng giam tối tăm ẩm ướt. Sau đó không bên trong vang lên xích sắt va vào nhau. Chúc Ôn Thư đột ngột ngẩng đầu lên nhìn xuyên qua song sắt, cô bắt gặp một khuôn mặt quen thuộc liền lập hoảng sợ thốt ra: “Lệnh Sâm?!” hét này đánh thức cô tỉnh dậy. Đầu thu mát mẻ, Chúc Ôn Thư mở to mắt, cả người toàn là mồ hôi. Cô mơ màng nhìn trần nhà, rơi vào trong mớ hỗn độn nửa tỉnh nửa mê. Mười phút trôi qua suy nghĩ của cô mới quay trở lại, sau đó Chúc Ôn Thư chậm chạp quay đầu nhìn đồng hồ. Mẹ nó! Bảy giờ hai mươi rồi! Không có thời gian đâu để nghĩ về giấc mơ kỳ lạ này nữa, Chúc Ôn Thư bật dậy khỏi giường, lau được cái mặt, cầm lấy cái túi rồi chạy như bay ra cửa. Cũng may nơi cô ở cách trường không , đường tới trường cũng không tính là gặp trở ngại . Cô vào văn phòng ngồi, bài tập về nhà đã được các tổ trưởng thu và đặt sẵn lên . Chúc Ôn Thư hít vào một hơi, cô nhìn đống sách vở rồi thở dài. Sau đó lấy cái gương nhỏ ra soi để chỉnh lại mái tóc hơi lộn xộn của mình khi lên lớp. Lúc này chợt có người gõ cửa. Chúc Ôn Thư quay đầu lại liền thấy Lệnh Tư Uyên đang vin vào khung cửa, cậu không dám đi vào. “Làm sao ?” Chúc Ôn Thư hỏi: “Vào lớp rồi, sao em còn vào phòng học ?” Lệnh Tư Uyên gió lên, cầm vở che khuất nửa khuôn mặt mình sau đó lắc mông chạy tới. “Cô ơi, em vừa mới tới trường, em nộp bài tập ạ.” “Sao hôm nay tới muộn như thế?” Chúc Ôn Thư cười nói, “Ngủ nướng à?” “Buổi sáng em đau bụng…” “Đỡ hơn nào ?” “Đỡ hơn nhiều rồi ạ.” Chúc Ôn Thư nhận vở bài tập của cậu , cô tuỳ mở ra, sau đó hiện chữ viết của cậu ngay ngắn hơn mình thường một ít. Cô hơi mỉm cười, hỏi: “Uyên Uyên, bài tập tối qua của em có tiến bộ rồi, là ba dạy em viết sao?” “Không phải, ba em ngủ rồi.” Lệnh Tư Uyên ưỡn ngực ngẩng đầu, vô cùng đắc nói: “Là chú em viết cùng em.” Chúc Ôn Thư: “…” Nụ cười nhợt nhạt vẫn còn đọng lại ở khóe miệng liền hóa thành một đường cong cứng đờ. Quản nhiên … Chúc Ôn Thư gật đầu, sau đó sờ đầu Lệnh Tư Uyên. “Được rồi, em mau về lớp học đi.” Đợi sau khi bóng dáng của Lệnh Tư Uyên biến mất khỏi văn phòng, Chúc Ôn Thư đi chữa lại bài tập cho học sinh một lát. Cô nghĩ đi nghĩ lại vẫn không kìm được mà lấy điện thoại ra tìm wechat của Lệnh Sâm. Qua một hồi gõ gõ sửa sửa trên phím, cô mới gửi đi một tin nhắn. 【Chúc Ôn Thư: Trường học không bắt buộc yêu cầu phải làm bài tập cùng , nếu anh thực sự không rảnh thì có thể không làm cùng. 】 Đúng lúc này, Lệnh sâm rất nhanh đã lời lại. 【c:? 】 【c: Thực ra cũng không bận như thế. 】 【Chúc Ôn Thư:…】 ? Anh không phải là sĩ à, sao lại diễn với . 【Chúc Ôn Thư: Lệnh Tư Uyên nói với , hôm qua chú cậu làm bài tập cùng, thực ra anh cũng không cần cố nói dối . 】 【c:… 】 【Chúc Ôn Thư: Suy cho cùng. 】 【Chúc Ôn Thư: nhà anh không học được thì cũng không trừ vào tiền lương của . 】 【c:…. 】 ______________________ Người họ Lệnh nào đó: Ông trời ụp cho cái nồi thật lớn mà. *Kiểu phòng khách thẳng