Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/8paz9aLmle

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

Bị chụp lén lúc ôm anh trai, diễn đàn trường gọi tên bạn trai tôi: “Xong rồi, bạn gái cậu không cần cậu nữa rồi”

Lúc mọi người nghĩ anh ấy sẽ nổi điên, thì anh bình luận:

【Thì sao? Người khác là khách sạn, chỉ có tôi mới là nhà.】

1

Tôi và anh trai ngồi xổm dưới gốc cây ăn kem.

Ảnh lại vừa thất tình, mặt mũi ủ ê:

“Em à, tình yêu đúng là thứ khó đoán nhất trên đời.”

Đây là lần thứ tám anh tâm sự với tôi.

Mà đối tượng thì vẫn là một người – mối tình đầu của ảnh.

Hai người chia tay rồi lại quay lại, chủ yếu vì bố bên kia chướng mắt anh tôi, cảm thấy ảnh là kiểu người lăng nhăng, không có đạo đức đàn ông.

“Tại anh ngốc đấy, người ta thấy anh chẳng có tí phẩm hạnh đàn ông nào.”

Anh gục đầu xuống.

Bề ngoài trông anh giống trai hư ăn chơi, nhưng tôi biết anh thật ra là một cậu trai si tình hơi… nhát gái.

Mỗi ngày đều lượn lờ ở quán bar vì nghe nói mối tình đầu thích uống rượu, nên ảnh đi học pha chế, kết quả là quán bị cảnh sát triệt phá, ảnh bị bắt theo luôn.

Đồn ra đồn vào, cuối cùng thành ra lời đồn anh tôi từng ngồi tù mấy năm.

Đang nói thì điện thoại anh reo – mối tình đầu nhắn tới:

【Hứa Tranh, chúng ta nghiêm túc nói chuyện một lần đi.】

Anh sợ hãi:

“Ý là sao? Cô ấy định dứt khoát hẳn với anh luôn hả? Đến làm bạn cũng không được nữa sao?”

Tch, người ta chỉ mới bảo “nói chuyện” thôi mà ảnh đã cuống cả lên.

Không muốn thừa nhận tên nhát cáy này là anh ruột mình luôn.

Tôi đứng dậy, nhưng ngồi lâu quá bị tê chân, lảo đảo suýt ngã nên nhào tới ôm anh để giữ thăng bằng.

“Tách”

Hình như có ai vừa chụp ảnh?

Có thể là nghe nhầm.

Tôi vỗ vai anh coi như an ủi.

Anh đi như thể đang lên pháp trường.

2

Tối về ký túc xá.

Bạn cùng phòng – Tiểu Chu hét lên:

“Hứa Dung! Cậu lên diễn đàn trường rồi kìa!”

“Hả?”

“Cậu mau vào xem đi! Náo loạn luôn rồi!”

Tôi ngơ ngác mở điện thoại.

Tiêu đề đập vào mắt:

【Giữa trưa mà đã ôm ấp ngoài hồ, đúng là không kìm được lửa yêu】

Kèm theo bức ảnh tôi và anh trai ôm chặt nhau.

Tiểu Chu ghé đầu vào:

“Hứa Dung, chẳng phải cậu có bạn trai rồi à? Cái anh này là ai thế?”

Cô ấy chỉ vào tấm ảnh hỏi.

Tôi tiếp tục lướt xuống dưới:

【Ê, nhìn quen quá nha, chẳng phải là Hứa Dung khoa Kiến trúc sao?】

【Bạn trai cô ấy hình như là anh đẹp trai khét tiếng – Giang Huy Minh đúng không?】

【Có mùi dưa bở rồi nè~】

Đám hóng chuyện thì khỏi nói, tag thẳng Giang Huy Minh vô:

【Xong rồi, bạn gái cậu không cần cậu nữa rồi】

【Xong rồi, bạn gái cậu không cần cậu nữa rồi】

【Xong rồi, bạn gái cậu không cần cậu nữa rồi】

Dưới bài viết toàn là spam câu đó, vài trăm lượt trong tích tắc, đẩy bài lên top.

Mấy bà mấy ông ơi, ăn dưa thì cũng đừng ăn tới lố!

Đó là anh tôi! Anh ruột nha!

Với cả chụp lén không bị xử phạt sao trời?

Tôi vội kéo hình hồi bé chụp cùng anh – ảnh hai đứa trần như nhộng lúc tắm chung – định post lên đính chính.

Không được không được! Bình tĩnh! Gọi cho Giang Huy Minh trước đã!

Tôi cuống cuồng tìm số trong danh bạ, thì một bài mới bật ra:

【Đàn ông tốt không tra hỏi. Người khác là khách sạn, chỉ có tôi mới là nhà. Chỉ cần cô ấy chịu về nhà là được.】

Bài vừa đăng đã nổ diễn đàn.

Tiểu Chu đặt điện thoại xuống, im lặng giơ ngón cái với tôi.

Khoan đã, đừng khen vội…

Điện thoại reo lên.

Là Giang Huy Minh gọi.

Tôi run run bắt máy, bên kia vang lên giọng trầm khàn:

“Dung Dung, em không cần giải thích đâu, đàn ông thông minh không bao giờ hỏi han.”

“Anh thấy em đang ăn kem vị khoai môn đúng không? Anh mua sẵn ba thùng rồi, xuống lấy nhé.”

“Còn cái tên trong hình thích vị gì, lần sau anh mua luôn.”

3

Không thể nhìn người qua vẻ bề ngoài thật mà.

Điện thoại vẫn đang kết nối, Giang Huy Minh bên kia im lặng chờ tôi trả lời.

Tôi nhắn cho anh trai:

【Anh à, anh có phúc rồi. Muốn ăn kem vị gì nào?】

Anh tôi gửi lại sticker “heo héo queo”:

【Muốn ăn cứt.】

Cái đó thì… không ăn được đâu nha anh hai.

Lại thêm một tin nhắn nữa:

【Ánh Nguyệt đòi chia tay anh. Anh muốn kéo cả thế giới đi chết chung.】

Lại phát bệnh rồi.

Vậy thì thôi, anh vẫn nên đi ăn cái kia đi.

Tôi suy nghĩ một chút, nói vào điện thoại:

“Ờm… vị sô-cô-la đi.”

Tiểu Chu ngồi kế bên nghe lén công khai, lại lần nữa trợn tròn mắt, giơ ngón cái:

Cậu còn dám chọn mùi luôn á.

Giang Huy Minh bên kia khựng lại rồi khẽ cười:

“Được, lát anh đi mua. Em xuống lấy nha.”

Làm sao bây giờ?

Ảnh chẳng giận gì hết.

Không hề giống kiểu đàn ông bình thường sẽ ghen tuông nổi điên.

Đúng là “nam đức” full điểm.

Tôi thay giày đi xuống lầu, điện thoại “ting” một tiếng – có lời mời kết bạn mới.

Ghi chú:

【Muốn biết bí mật của Giang Huy Minh không?】

Tôi không suy nghĩ một giây nào, bấm đồng ý ngay.

Nhưng đối phương lại không nói gì thêm.

Avatar để trống. Nhật ký bạn bè chỉ hiển thị 3 ngày gần nhất.

Chẳng lẽ là bạn gái cũ?

Hay người ghét ảnh? Hay là… tới đòi nợ?

Người này rốt cuộc muốn gì?

4

Cho đến lúc tôi ra khỏi ký túc xá, người kia vẫn không nhắn lại.

Tôi tiện tay lướt diễn đàn trường, toàn là mấy câu spam:

【Anh trai à, anh đừng yêu quá đà.】

【Yêu đương lú rồi thì đừng lên mạng, đi ra đi.】

【Ảnh yêu đắm đuối thiệt, tui khóc luôn.】

Ở sân dưới ký túc xá, Giang Huy Minh ôm mấy thùng giữ lạnh, đứng chờ sẵn.

Dưới ánh đèn, tóc anh trông mềm mượt hẳn, rõ ràng là có chải chuốt.

Mỗi lần gặp tôi, Giang Huy Minh đều ăn mặc gọn gàng, sạch sẽ.

“Anh chờ lâu chưa?”

“Không, vừa mới tới.”

Tôi nhìn vầng trán lấm tấm mồ hôi của anh, biết ngay là nói xạo.

Trong đầu tôi đang cố nghĩ cách giải thích, ngẩng đầu lên đã thấy anh cười với mình.

Vạt áo sơ mi được sơ vin chỉnh tề, vai rộng eo thon, dáng người cao ráo tuấn tú.

Nụ cười ấy khiến tim tôi ngứa ngáy.

Đúng là trai đẹp – không hổ danh nhân vật hot nhất “tường tỏ tình” của trường.

Trước đây nổi vì đẹp trai.

Giờ thì nổi vì… yêu quá trời quá đất.

Mà nổi tiếng như vậy, suy cho cùng cũng là một kiểu bá đạo.

5

Tôi vừa định mở miệng nói gì đó, tay đặt lên ngực ảnh, thì một “con khỉ” từ góc tường lao ra.

Làm tôi giật cả mình.

Anh tôi như từ trên trời rơi xuống:

“Làm sao giờ? Anh khổ quá! Tim anh sắp héo khô rồi!”

Ảnh mặc áo sơ mi hoa, nhảy xổ tới ôm tôi như con vượn tay dài, nước mắt nước mũi tùm lum.

Thì ra không phải khỉ.

Là anh tôi.

Cơ mà… thà là khỉ còn đỡ phiền!

Cái tên anh ruột ngu ngốc của tôi ơi!

Cứ mỗi lần chia tay là anh tôi lại khóc rấm rức, hôm sau đã tung tăng đi năn nỉ người ta quay lại.

Hai người đó đang chơi trò yêu đương gì vậy trời?

Yêu nhau mà có KPI phải chia tay vài lần mỗi năm hả?

Hay lúc mẹ tôi mang thai thì để lại hết nơ-ron thần kinh cho tôi, nên anh tôi bị… teo não?

“Tốt rồi tốt rồi, đừng khóc nữa, có kem nè.”

Giang Huy Minh nhìn tay tôi và anh đang nắm, ánh mắt cụp xuống.

Đường viền hàm siết chặt, anh mở hộp giữ lạnh, cúi đầu đưa kem cho anh tôi:

“Cho anh đó, tôi mua rồi.”

Anh tôi hí hửng nhận lấy:

“Cảm ơn nha, cậu tốt bụng ghê á!”

“Không có gì.”

“Đệch, đây là loại kem sát thủ giá hơn ba trăm một cây đó!” – anh tôi hét lên.

Giang Huy Minh mặt không cảm xúc, tay siết thành nắm đấm, cố nặn ra một nụ cười:

“Ở đây còn mấy thùng nữa, tôi có tiền. Tôi còn cao hơn anh, tóc cũng nhiều hơn, sau này muốn ăn gì khỏi phiền Dung Dung, nói với tôi là được.”

“Anh bạn, cậu khí phách thật đó!”

6

Mẹ tôi luôn dạy anh tôi rằng: việc gì cũng phải nghĩ cho em gái trước.

Từ nhỏ đến lớn, thứ gì ảnh có, cũng sẽ là người đầu tiên đưa tôi.

Vậy nên, anh tôi bóc kem ra xong, vô cùng tự nhiên đưa cho tôi.

Tôi cũng vô cùng tự nhiên nhận lấy.

Hai anh em cùng cười với nhau một cái – tình nghĩa huynh muội đấy!

Thất tình mà vẫn nhớ chia kem với em gái.

Vừa cho kem vào miệng, tôi đã cảm thấy không ổn.

Ngẩng lên thì thấy Giang Huy Minh mím chặt môi, mặt mất hết máu, mắt mở to không chớp, nhìn chằm chằm tôi.

“Từ từ! Để em giải thích…”

Anh cắt lời, gượng gạo cười:

“Không sao đâu. Miễn là em vui là được rồi.”

“Anh không để tâm em thích bao nhiêu người, chỉ cần trong tim em có một chỗ cho anh… là đủ.”

Giọng anh trầm thấp, u ám:

“Em đặt bao nhiêu khách sạn cũng được, chỉ cần cuối cùng vẫn… về ngôi nhà này với anh.”

“Anh cũng chẳng có gì để tự hào. Em không trân trọng anh cũng hợp lý thôi…”

“Tất cả là lỗi của anh, anh chưa làm đủ tốt.”

“Anh không mong gì hết… chỉ mong em vui.”

Tôi đơ người.

Anh tôi cũng đơ.

Que kem ba trăm mấy rơi xuống đất, lăn vài vòng tạo thành chữ – não yêu đương.

Anh yêu à, mấy lời này đến Vương Bảo Xuyến cũng phải nhận anh làm tổ sư gia.

Tùy chỉnh
Danh sách chương