Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/60JYV4rzDy

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi lên lầu, đi ngang phòng Mạnh Lệnh Xuyên.
Thấy cửa phòng anh không đóng kín.
Tôi tiện mắt vào, lại phát hiện bức tranh bầu trời sao vốn treo trên tường không còn nữa.
Thay vào đó.
Là một bức tranh tôi từng thấy ở chỗ Đường.
“Bức tranh trong phòng anh ấy đâu?”
Tôi do dự một , vẫn gọi dì Trương đang đi ngang qua rồi hỏi.
“Tranh ?” Dì Trương một lúc mới nhớ ra: “À à nói cái đó à, một tháng cậu chủ bảo tôi vứt rồi.”
Tôi sững lại.
Nhất thời không biết nên có phản ứng gì.
Chỉ cảm thấy máu trong người như đông cứng trong khoảnh khắc.
Bức tranh đó là món quà tôi tặng Mạnh Lệnh Xuyên không lâu khi được đón về nhà họ Mạnh.
Anh nói anh bầu trời sao.
Thế là tôi thức đêm suốt một tháng .
Hí hửng tặng người .
Khi đó Mạnh Lệnh Xuyên nói anh sẽ bảo vệ nó thật tốt.
Nhưng lời hứa đó cũng không kéo dài được bao lâu.
Môi dì Trương đang mấp máy:
“Tiểu thư có việc gì không?”
“Không, không có gì.”
Tôi hồn, lắc .
Lại cảm thấy đúng là bé xé ra to.
Với tính cách của Mạnh Lệnh Xuyên.
Không chỉ là tôi.
Đến đồ tôi tặng anh, anh cũng sẽ dọn sạch sẽ không còn dấu vết.
Dù sao bây giờ cũng sao nữa.
Tôi trở về phòng.
Dọn những thứ đây không đi.
biết đâu có bán lấy tiền.
Khi tôi bước ra, Mạnh Lệnh Xuyên đã ở dưới lầu.
Ánh mắt anh lướt qua tôi, cuối cùng dừng lại trên chiếc túi tôi đang cầm.
“Đi đâu?” Giọng anh trầm xuống.
Tôi không , vòng qua anh định rời đi.
Lại vệ sĩ chặn lại.
“Mạnh Lệnh Xuyên!”
“Nếu đã không hứng thú với đó, vậy nói về cái này đi.”
Mạnh Lệnh Xuyên không buồn ngẩng .
Anh ngồi trên sofa, đẩy một xấp tài liệu về phía tôi.
“Con út nhà họ Trần mới từ Anh về, tuổi tác cũng ngang với em.”
Tôi đến bật cười: “Anh điếc à? Tôi nói tôi có trai rồi!”
“ trai?”
Mạnh Lệnh Xuyên thấp giọng lặp lại ba chữ đó.
Anh bất ngờ ngả người ra , nâng mí mắt tôi.
“Tôi còn tưởng một tháng sống tự lập bên ngoài em sẽ khá hơn .”
Giọng anh bình thản như đang bàn về thời tiết hôm nay.
“Kết quả là trở về lại ra cách ngốc nghếch như thế này. Bịa ra một anh trai toàn đúng tiêu chuẩn em buột miệng nói lúc cáu, ngay nói dối cũng thiếu tưởng tượng đến vậy. Mạnh Hựu, em đang muốn chọc ai?”
Tôi dáng vẻ bình tĩnh mà tự tin của anh ta chọc .
“Anh tôi nói dối?”
“Chứ không thì sao?”
Mạnh Lệnh Xuyên hỏi lại.
sự giễu cợt như thấu tất :
“Em thế là đủ kích tôi?”
“Tôi không có lý do gì nói dối,” tôi cứng mặt đáp lạnh, “càng không có định chọc anh. Mạnh Lệnh Xuyên, anh ai, muốn làm gì, đều không liên quan đến tôi.”
Không biết chữ nào trong câu làm anh mất vui.
Sắc mặt Mạnh Lệnh Xuyên chợt lạnh xuống.
Đường quai hàm siết lại.
Anh im lặng tôi.
Tôi cũng không phục mà trừng lại anh.
Giằng co chưa được bao lâu, Đường từ bếp đi ra.
“Lại gì nữa? Hai người giận dỗi à?”
ta cười rồi bưng cái bát đi về phía tôi:
“Chị vừa làm một ít xoài. Hựu Hựu, em xoài mà? Mau nếm thử xem vị thế nào.”
【Tiểu Hựu, chị mua một thùng lớn, là vị xoài đó!】
Âm thanh quen thuộc vang bên tai.
Dạ dày tôi bỗng chốc cuộn lên dữ dội.
“Tránh ra.”
Ngay lúc lời phát ra, chính tôi cũng giật .
Sắc bén.
run rẩy gần như mất kiểm soát.
Đường cũng sững lại.
Nhưng ta vẫn tiếp tục bước tới, vẻ mặt đầy hoang vô tội:
“Em sao vậy? Đây phải món em ——”
“Tôi nói tránh ra!”
Tôi quăng mạnh .
Bát rơi xuống đất, mảnh sứ và bắn tung tóe khắp nơi.
Đường hoảng hốt.
Nhưng nhanh chóng được Mạnh Lệnh Xuyên kéo ra bảo vệ.
“Anh Lệnh Xuyên.”
ta lập đỏ mắt, như níu được chiếc phao cứu mạng mà túm lấy áo anh.
Ngẩng anh: “Em chỉ muốn Hựu Hựu vui hơn một . Em ấy sao thế này?”
Ánh mắt Mạnh Lệnh Xuyên nặng nề rơi lên người tôi.
Hồi lâu , anh mở miệng:
“Mạnh Hựu, xin lỗi.”
Bốn Chu Thâm mà khiến tôi như rơi xuống hầm băng.
Mạnh Lệnh Xuyên không phải không biết từ đó tôi ghét nhất là .
Anh không phải không biết lý do.
Tôi nghiến chặt răng, mắt đỏ lên vì giận: “Anh rõ ràng biết tôi không ăn!”
“Nhưng ấy không biết.”
Ánh mắt Mạnh Lệnh Xuyên lướt qua đống hỗn độn trên đất, khựng lại một .
Ẩn rõ ràng:
“Không có gì là mãi mãi không ăn.”
Không có gì.
Là vĩnh viễn không ăn.
Tôi suýt tưởng tai có vấn đề.
Nhưng mọi thứ mắt đều rõ ràng đến tàn nhẫn.
Giữa tôi và Đường.
Mạnh Lệnh Xuyên đã sớm đưa ra lựa chọn.
Cổ họng tôi như thứ gì đó chặn lại.
Tôi toàn bình tĩnh lại, cưỡng ép đè nén cảm giác khó chịu xuống.
Rồi tôi bật cười khiêu khích:
“Được thôi, tốt nhất là anh phải bảo vệ ta mọi lúc.”
Mặt Đường tái đi.
Còn đồng tử Mạnh Lệnh Xuyên co rút.
Anh bản năng bước lên một bước, nhưng lại cưỡng ép dừng lại.
Bàn buông bên hông siết chặt đến trắng bệch đốt ngón.
Gân xanh nổi trên mu bàn .
“Mạnh Hựu——”
“Tôi đến đúng lúc xem được một vụ bạo lực gia đình hả?”
Giọng nói lười biếng vang lên từ cửa.
Cắt ngang lời Mạnh Lệnh Xuyên.
5
Tôi biết Chu Thâm xưa nay vốn câu nệ tiểu tiết.
Nhưng tôi không ngờ ngay lúc giả làm trai đến gặp mặt, anh ta vẫn mặc cái quần đùi hoa đó.
Chu Thâm tựa vào khung cửa, miệng ngậm điếu thuốc chưa châm.
Ánh mắt nhanh chóng lướt qua tôi từ đến chân.
Anh ta âm thầm thở phào nhẹ nhõm, rồi đưa gãi gãi mặt: “Làm phiền mọi người à? Hay là tôi ra ngoài, các người tiếp tục?”
Vừa nói vừa định lùi lại ra cửa.
Tôi đến phát điên, gào lên gọi lại: “Chu Thâm anh mà dám đi thì đêm nay đừng hòng ngủ yên!”
Chu Thâm dừng lại, thở dài một tiếng:
“Tổ tông à, em đã hành anh ba đêm mất ngủ rồi.”
“Thế phải tại anh khỏe quá làm em đau còn gì.”
Tôi chỉ thấy không khí lúc massage quá tẻ nhạt nên đùa một câu.
Không ngờ Chu Thâm chịu nổi trêu.
Ra mất kiểm soát.
Khiến cái lưng vốn đã đau của tôi càng thêm tê tái.
Xem như bồi thường.
Anh ta đồng miễn phí massage cho tôi ba ngày.
Tôi phản pháo thói quen.
toàn không câu nói này dễ khiến người ta lung tung đến cỡ nào.
Chu Thâm ho khan một tiếng.
“Em—”
Ánh mắt anh ta quét qua Mạnh Lệnh Xuyên và Đường lưng tôi.
Cuối cùng chỉ trừng tôi, khẽ quát: “Nói linh tinh gì đấy, người ngoài nghe thấy còn ra thống gì.”
Tôi phản ứng chậm một nhịp mới nhận ra.
Tuy có hơi bất ngờ vì Chu Thâm lại chịu phối hợp với tôi đến vậy, nhưng mặt tôi không lộ ra tí cảm xúc nào.
“Họ muốn nghe thì cứ nghe, tôi đâu có nói sai.”
“Mạnh Hựu.”
Mạnh Lệnh Xuyên không nhịn nổi nữa.
Anh bước lên một bước, toàn thân tỏa ra áp lực kinh người.
“Hắn là ai?”
Chu Thâm thản nhiên đối mặt.
Hai người đàn ông cao ngang nhau, nhưng khí thế lại toàn khác biệt.
Tôi kẹp ở giữa hừ một tiếng.
Dứt khoát chủ động bước qua khoác Chu Thâm.
Ngẩng , tôi Mạnh Lệnh Xuyên, nở nụ cười đầy khiêu khích:
“Anh à, anh cũng đâu phải già lắm, sao không chỉ tai điếc mà mắt cũng mù thế?”
Cơ Chu Thâm hơi khựng lại.
Cơ bắp nơi cánh anh ta căng lên rõ rệt động tác.
Tôi không nhịn được bóp một cái.
Chu Thâm lập trừng mắt cảnh cáo.
Đồ nhỏ nhen.
Tôi bĩu môi, nhưng cũng ngoan ngoãn đứng yên.
Mấy động tác nhỏ này đương nhiên không qua nổi mắt Mạnh Lệnh Xuyên.
Anh nghẹn một hơi thở.
Vẫn cố nén, đứng gần tôi mà gọi:
“Hựu Hựu, qua đây.”
kia khi còn Mạnh Lệnh Xuyên.
Tôi thấy anh trầm ổn, điềm đạm.
Giờ thì chỉ thấy giả tạo đến quá đáng.
Vì vậy tôi đứng yên, nhíu mày: “Anh phải đó còn không tin tôi có trai sao, giờ người đến rồi, anh làm cái vẻ mặt gì đấy? Lần gặp mặt, đường đường là tổng giám đốc Mạnh mà, sao cũng phải cho em rể tương lai của anh một món quà ra trò chứ?”
Mấy năm qua cộng lại tôi cũng chưa gọi một tiếng “anh” nhiều như hôm nay.
Tôi đúng là cố .
Tôi khó chịu.
Thì đừng ai mong giả vờ vui vẻ như chưa từng có gì xảy ra.
Lông mày Mạnh Lệnh Xuyên nhíu chặt hơn.
Yết hầu chuyển động dữ dội.