Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9UtQfmKs4i

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“Họ khai rằng tuy có ý đồ bất chính với tiểu thư, nhưng là thời phạm sai lầm… vì
tham tiền hoặc dục vọng, tuyệt đối không có chuyện bán, giết người, phóng hỏa lâu dài!”
“Họ còn …”
Ba tôi cau mày, giọng trầm :
“ cái gì?!”
Quản gia lau mồ hôi: “Họ còn những gì họ kể đó là khoác lác! Và phía cảnh sát
hiện cứ không đủ. Nếu không tìm được bằng mới, rất khó định tội nặng hơn… nhiều là tội hiếp dâm chưa thành công và giam giữ trái phép.”
Tin gáo nước lạnh dội thẳng vào cả nhà. Ba mẹ tôi mặt mày càng thêm u ám.
Lục Ương đứng ở cửa, nắm đấm siết chặt trắng bệch.
Trong không khí nặng nề ấy, tôi khẽ ngẩng đầu:
“Có cứ.”
Tôi nhấn mạnh một lần :
“Con có.”
Tất cả người ngạc nhiên nhìn tôi.
Tôi tiếp lời:
“Dẫn con sở cảnh sát. Toàn bộ cứ về việc họ trẻ, giết người, phóng hỏa… và cả…”
“… và cả việc Lục Vân Vân thông đồng với chúng, bỏ tiền thuê người bắt con—con có.”
Ba mẹ nhìn tôi thật lâu, cùng cũng không gì thêm.
Tôi kiên quyết giao bằng mặt cảnh sát. Gia đình tuy hoang mang, nhưng vẫn đưa tôi .
Lúc chuẩn bị ra cửa, Lục Ương gọi giật tôi lại.
Anh nhìn dáng người gầy yếu của tôi, im lặng vài giây, rồi khoác chiếc áo dày vai tôi.
Đôi mắt anh vẫn còn đỏ:
“ đường cẩn thận.”
Tôi gật đầu, xoay người xe.
Ba mẹ nhẹ nhàng đỡ tôi bước .
Tôi đứng cửa sở cảnh sát, nhìn vào những gương mặt ghê tởm bên trong.
Camera bị phá, chúng tưởng rằng tôi không có cứ. Tưởng rằng cần cắn chặt câu chuyện “ thời hồ đồ”, “hiếp dâm chưa thành công” là có thể thoát nạn.
Đáng tiếc… chúng bỏ sót một điều.
Lần không phải chúng bắt tôi. Mà là tôi tự vào cái bẫy .
Những người bạn khuất đang dõi theo tôi. Tôi phải khiến kẻ ác chịu trừng phạt.
Trong mắt sững sờ của cả phòng, tôi chậm rãi tháo con mắt giả , đưa cảnh sát:
“Bên trong có gắn camera siêu nhỏ.”
“ được lắp từ rất nhiều năm .”
“Khi chúng mất cảnh giác, tôi ghi lại toàn bộ hành vi phạm tội của chúng.”
Để phòng thiết bị hỏng, tôi còn chuẩn bị rất nhiều bản sao. dù camera hỏng, tôi vẫn còn nhiều lớp bảo hiểm khác.
Cả phòng lặng. Ngay cả những cảnh sát già dặn và ba mẹ tôi cũng sững người.
Đám người cùng cũng hoảng loạn lộ rõ ra mặt…
“Cảnh sát đồng chí! Con bé nhảm đấy!” “Nó điên rồi! Đừng tin lời nó!”
Nhưng khi đoạn video giám sát được phát , cả những cảnh sát dày dạn kinh nghiệm cũng im bặt.
Trong video, những đứa trẻ mới hai, ba tuổi bị chặt ngón tay. Những cô gái bụng mang dạ chín tháng bị ép quỳ gối ăn xin giữa phố.
Khi không còn giá trị lợi dụng, chúng tôi bị nhốt trong phòng, dội xăng người.
“Lũ đồ bỏ giữ lại tổ vướng tay vướng chân.” “Châm lửa thiêu sạch, rồi cũng chẳng làm được đâu.”
Những lời thì thầm của ác quỷ kéo tôi trở về cái đêm đẫm máu năm ấy.
Bạn tôi – xinh đẹp hơn – bị lôi vào nhà kho, gào thét suốt cả đêm.
Có người bị dìm trong vại nước. Có người bị đàn heo đói ăn tươi nuốt sống.
Còn tôi, “may mắn” — vì lao ra cứu bạn mà bị đá tới ngừng thở. Chúng tưởng tôi rồi.
Tôi tỉnh dậy nhờ khói xộc vào phổi. khi hoàn toàn bất tỉnh, có đó dùng chút sức lực cùng đẩy tôi ra khỏi biển lửa.
Xà nhà sập ầm ầm sau lưng.
Sau trận cháy đó, chúng thiêu hủy dấu vết.
Tôi may mắn sống sót, tìm được đường về với gia đình.
Tôi ngẩng đầu nhìn ba mẹ:
“Nhưng con không ngờ… Lục Vân Vân lại cấu kết với chúng.”
“Rõ ràng con thảm thế rồi, chị ta vẫn không buông tha con…”
“Thậm chí còn chủ động liên hệ với người đó, đẩy con trở lại địa ngục.”
Tôi bắt chước dáng vẻ Lục Vân Vân, nhẹ nhàng lau khoé mắt.
Trong video, Lục Vân Vân bàn bạc với người vang rõ mồn một.
Lịch sử chuyển tiền cũng được camera trong con mắt giả ghi lại trọn vẹn.
Ba tôi đỏ cả mắt, nện mạnh một cú đấm bàn:
“Lục! Vân! Vân!”
cứ rành rành, tất cả thủ phạm bị tuyên án hình.
Ra khỏi sở cảnh sát, trời đổ cơn mưa nhẹ.
Tôi lau giọt mưa trên mặt, nở một nụ cười chân thật.
Ngẩng đầu nhìn về bầu trời phía xa—
Những người bạn của tôi… đang ở sau những đám mây kia.
Tôi làm được rồi.
Lời hứa với các bạn, tôi hoàn thành.
Tối đó, biệt thự nhà họ Lục sáng đèn suốt đêm.
Lục Vân Vân khóc thở không ra hơi, quỳ rạp dưới chân ba mẹ:
“Con biết lỗi rồi… con thật sự biết sai rồi…”
Nhưng trong mắt ba mẹ, chẳng còn chút động lòng nào — còn sự thất vọng không đáy.
Mẹ tôi cất giọng lạnh băng:
“Cô . Từ nay về sau, cô không còn là người nhà họ Lục.”
Lục Vân Vân ngã vật ra đất, rồi gào khóc thảm thiết:
“Đừng đuổi con! Con không dám đâu! Con xin ba mẹ!!”
Thấy ba mẹ vẫn không mảy may lay chuyển, cô ta hoảng loạn quay sang người từng cưng chiều mình :
“Anh ơi! Cứu em với! Anh thương em mà!”
Lục Ương nhìn cô ta hồi lâu, mắt nặng nề, rồi khẽ nhắm mắt:
“Còn nhớ ngày đầu tiên em được đưa về nhà họ Lục không?”
Bàn tay Lục Vân Vân cứng đờ giữa không trung, mắt mông lung nhìn anh.
“Em từng nắm lấy vạt áo anh, khẽ gọi một ‘anh trai’.”
“Bao năm qua, cũng biết anh thiên vị em. Ngay cả khi Triều Triều quay về, anh cũng chưa từng thay đổi chút nào.”
“Nhưng còn em thì sao?”
Anh hất tay cô ra.
“Em diễn kịch, vu oan, hãm hại… thậm chí cấu kết với người, suýt chút giết em gái ruột của anh!”
“Lục Vân Vân!” — anh siết chặt cổ cô ta.
Nhưng khi nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của cô ta, anh buông tay, giọng nghẹn lại:
“ . Đừng bao giờ quay lại .”
Đồng của Lục Vân Vân co rút dữ dội:
“Không! người không thể đối xử với tôi vậy!”
“Ba mẹ! Anh ơi! Em biết sai rồi!”
Cô ta điên cuồng lắc đầu, mặt trắng bệch, nhưng tất cả quá muộn.
Người làm đưa cô ta ra ngoài, khóc thê lương dần biến mất sau cánh cửa đóng chặt.
Sau khi Lục Vân Vân bị đuổi khỏi nhà họ Lục, cả gia đình dốc lòng bù đắp tôi.
Đặc biệt là Lục Ương — việc gì cũng tự tay làm.
Nhưng tôi luôn nhận lấy bát đũa từ ba mẹ, còn thứ anh đưa, tôi không đụng .
đó, khi tôi lại tránh ly nước ấm anh đưa, cùng anh cũng :
“Em vẫn còn giận anh sao?”
Tôi thành thật gật đầu.
Anh luống cuống, giọng khàn :
“Nhưng chúng ta là anh em ruột, máu mủ thật sự. Điều đó không bao giờ thay đổi được.”
“ anh một cơ hội , được không?”
Anh gần cầu xin:
“Phải làm gì em mới chịu tha thứ anh? Anh biết lúc bênh Vân Vân, còn cùng cô ta vu oan em — là lỗi của anh.”
xong, anh bất ngờ giơ tay, tự tát mạnh vào mặt mình.
Tôi lập tức lùi lại hai bước, lạnh giọng:
“ đó, anh ấn đầu em , ép em xin lỗi.”
“Bây giờ, anh tự ấn đầu mình , xin lỗi em — thì coi xong.”
Sắc mặt anh tái nhợt ngay lập tức.
Khi tôi quay người định bỏ , sau lưng vang “bụp” nặng nề.
Cùng nghẹn ngào rời rạc:
“Xin… lỗi…”
Tối đó, trong mắt sững sờ của ba mẹ, tôi nhận lấy quả táo anh gọt, nhẹ nhàng cắn một miếng.
xử người, tôi có mặt tại hiện trường.
Trên đường về, ở một góc phố, tôi tình cờ gặp lại Lục Vân Vân.
Không còn quản thúc, cô ta nhuộm tóc sặc sỡ, tựa vào tường cùng đám côn đồ, nhả khói thuốc.
Móng tay dính bẩn, mắt đờ đẫn, chẳng còn chút hình bóng quen thuộc.
Tôi cúi đầu, tránh nhìn của cô ta, mặc quản gia mở cửa xe, lặng lẽ bước vào.
Năm sau, tin Lục Vân Vân qua đời được gửi tới.
Trong bữa cơm, cả nhà khựng lại.
Cô ta vì sốc thuốc.
Đó là kết luận chính thức từ phía cảnh sát.
Không ngờ được, rời khỏi nhà họ Lục, cô ta lại rơi vực sâu vậy.
Ba tôi đặt thìa , khẽ thở dài.
Dù sao… cũng là đứa con do ông bà nuôi lớn bằng cả tấm lòng. Kết cục … thật sự quá bi thương.
Tôi nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay đang run rẩy của mẹ.
Ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt đỏ hoe của anh trai.
sau, cả nhà mộ cô ta. Tôi khẽ hái một bông bồ công anh, đặt bia mộ.
Trên đường về, hoàng hôn buông dần. Dãy núi xa xa ôm lấy sáng cùng trong ngày.
Những đám mây trên trời… giống những gương mặt tôi từng nhớ.
Tôi mỉm cười với họ — và chúng… cũng tan ra.
thứ… cùng cũng qua rồi.
Tốt quá.
-HẾT-