Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/7AVVuIelbz

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Khi tôi mình là thiên kim họ Cao bị bảo mẫu đánh tráo, tôi đang bày sạp kiếm tiền ở chợ đêm.
Tôi từng nghĩ rằng, sau khi được đón về họ Cao, cuộc sống của tôi sẽ thuận buồm xuôi gió, đáng tiếc… tôi đã đánh giá thấp con gái của bảo mẫu — Yên Hoa.
Cô ta liên tục gây phiền phức cho tôi, cố tình cảnh cáo rằng tôi đừng hòng mơ tưởng đến việc thay thế cô ta.
cô ta đâu rằng — một kẻ từng lăn lộn bùn lầy bò ra ngoài, không phải loại dễ chọc…
1
Cha mẹ của tôi không trực tiếp đến đón tôi, mà phái hai cấp dưới đến đón.
Khi tôi đến phủ họ Cao, tôi một quý phụ nhân có khuôn mặt giống tôi, ấy khi nhìn tôi thì sững người chốc lát, rồi nghẹn ngào nói: “Là con gái tôi… là con của tôi.”
Khi mẹ đang định đứng dậy ôm lấy tôi, thì một tiếng khóc yếu ớt vang lên —
“Xin lỗi, nếu không có sự xuất hiện của em, chị chắc chắn sẽ không phải chịu khổ suốt mười mấy năm qua… xin lỗi, xin lỗi…” Một cô gái uốn tóc, mặc xinh đẹp đang ngồi trên sofa, khóc nấc lên từng hồi.
Tiếng khóc của cô gái tóc xoăn đã thu hút sự chú ý của mọi người có mặt, mẹ và em tôi đều quay sang quan tâm cô ta.
“Yên Hoa, con đừng khóc nữa, mẹ vẫn ở , con mãi mãi là con gái của mẹ, mẹ sẽ không bỏ rơi con đâu.” Mẹ nhẹ nhàng vỗ vai Yên Hoa đầy dịu dàng.
“Đúng , chị à, em có một người chị là chị thôi, sẽ không có ai khác cả.” Một thiếu niên khác an ủi.
“Khụ khụ!” Người đàn ông trung niên ngồi trên chiếc ghế sofa bên kia cau mày, khẽ ho vài tiếng.
Người đàn ông trung niên nhìn về phía tôi, giới thiệu những người có mặt: “Ta là cha con, ấy là mẹ con, con có một người anh là Như Vũ, hiện đang ở nước ngoài, là em con Như Sanh, còn là…” ông ấy ngừng lại một chút, rồi nói tiếp: “ là Yên Hoa, nhỏ hơn con vài ngày, con có thể như em gái.”
Tôi không nói , lạnh nhạt liếc ông ta một , rồi nhìn sang dáng vẻ nước mắt nước mũi tèm lem của Yên Hoa.
“Con … Diên Thư?” Cha tôi hơi dự, “Giờ con có thể đổi lại họ, gọi là Cao Diên Thư nhé.”
cha tôi – Cao Sâm – dự như , chắc là trước khi nhận lại tôi, ông ta đã điều tra sơ qua rồi. Trước tôi là “Tiện Đệ”, là mà mẹ – người đã tráo tôi – đặt cho.
đổi được , tôi đã tốn không ít công sức và tiền bạc dỗ dành mẹ , cuối cùng mới khiến ta đồng ý. Lý quan trọng nhất là tôi đã thuê thầy bói nói rằng “Tiện Đệ” sẽ ảnh hưởng đến vận khí của con cưng của ta, nên ta mới chịu cho tôi đổi.
“Cô ta là… con của mẹ tôi ?” Tôi liếc nhìn cô ta một .
Khi Yên Hoa nghe lời tôi, cô ta khóc to hơn, “Em chị ghét em, em… em sẽ rời ngay… em sẽ không khiến mọi người chướng mắt nữa…”
“Tôi cảnh cáo chị, khi tôi còn ở , chị đừng hòng bắt nạt chị tôi!” Cao Như Sanh trừng mắt nhìn tôi đầy đề phòng, dáng vẻ chẳng khác gà mẹ bảo vệ con.
“Yên Hoa là đứa mẹ suốt mười mấy năm nay, mẹ sớm đã như con rồi, hơn nữa vô tội…” Mẹ dường như ý thức được mình nói đó không ổn, liền vội vàng bổ sung: “ mắt mẹ, các con đều là con gái của mẹ, đều phải sống tốt họ Cao.”
Nhìn bọn họ diễn cảnh chia ly sinh tử, tôi buồn cười, “Tôi hỏi cô ta có phải con gái của mẹ tôi không thôi, mọi người lại kích động đến ?”
Lời của tôi khiến bọn họ sững sờ, đưa mắt nhìn nhau, nhận ra rằng phản ứng của mình quá mức, trên mặt hiện lên vẻ ngượng ngùng.
Mẹ cười gượng một , “Diên Diên, mẹ đã chuẩn bị phòng cho con rồi, hay là… mẹ dẫn con một chút, còn thiếu không bổ sung?”
“Chị à, em đã mua nhiều đẹp cho chị, hy vọng chị sẽ thích.” Yên Hoa đã ngừng khóc, đôi mắt đỏ hoe vì khóc nhìn tôi đầy rụt rè.
“Đúng , em con hôm nay con sẽ về, nên đã đặc biệt mua nhiều đẹp cho con. Hai đứa bằng tuổi nhau, mẹ tin là con sẽ thích những bộ đồ mà em con chọn.” Mẹ nói dẫn tôi đến căn phòng đã chuẩn bị sẵn cho tôi.
Nhìn căn phòng được trang trí dễ thương, không khó nhận ra họ đã tốn nhiều tâm sức. Nếu phải nói điểm không hài lòng, thì chính là phòng có một chiếc bàn trang điểm thay vì bàn học, và một tủ đầy những chiếc ngắn màu hồng nhạt.
ngắn màu hồng nhạt, nếu kết hợp với làn da đen nhẻm thô ráp và mái tóc vàng hoe xơ xác của tôi… thì đến đâu sẽ là một cảnh tượng chẳng ai muốn nhìn. Yên Hoa đúng là có lòng thật đấy!
“ là chị em đặc biệt chọn cho chị đấy, chị chọn một mặc thử ? hiệu quả thế nào?” Em Cao Như Sanh mắt mang theo chút khiêu khích, như thể đang chờ trò cười của tôi .
Tôi bình thản nhìn , không là trẻ con thích trêu người, hay là ai đó giật dây?
tôi không nhúc nhích, Yên Hoa liền trực tiếp đưa cho tôi một chiếc ngắn màu hồng, “Chị à, màu hồng hợp với con gái, chị có muốn thử không?”
“Đúng rồi, thử ?” Mẹ gật đầu, mắt lại có chút dự, dường như cảm những bộ đồ này không hợp với tôi, lại không muốn làm Yên Hoa buồn.
Tôi lắc đầu, “Mấy này đẹp, không hợp với tôi, vẫn nên trả lại .”
“Chị… chị ghét em đến ?” Viền mắt Yên Hoa lại đỏ lên, “Em , chị ý đến sự tồn tại của em… em… em…”
Tôi không ngờ Yên Hoa lại thích diễn vai yếu đuối lấy lòng thương như , không cần nhỏ thuốc nhỏ mắt mà có thể lập tức khóc được, đúng là có thể làm diễn viên rồi.
“Chị lại thích bắt nạt chị em tôi như ? Mới về đã công khai bắt nạt chị em tôi, sau này còn sống chung kiểu chứ?” Em Cao Như Sanh mắt đầy bất mãn.
“Em… em em không xứng…” Yên Hoa khóc nói.