Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/40UTa763ra

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 5

Giọng tôi đã hơi khàn, toàn là do hét lên mà ra.

Cầu xin mãi cũng chẳng có tác dụng gì.

Cuối cùng thì cũng kết thúc khi thể trạng yếu đuối của tôi chịu không nổi, ngất đi.

Trước khi ngất, tôi còn tự hỏi, thế này mà vẫn phải chịu cho Thẩm Lộ Bạch đòi “hết lần này đến lần khác” được sao?

Rốt cuộc là tôi không đủ sức, hay anh quá mạnh mẽ?

Ngày hôm sau tỉnh dậy thì thấy Thẩm Lộ Bạch đã không còn trong phòng.

Tôi dọn dẹp xong, bước xuống tầng dưới thì thấy trên bàn trà phòng khách có một chiếc hộp nhỏ.

Đi đến gần, tôi cầm lên xem.

Đó là máy trợ thính, loại nhập khẩu, cực kỳ đắt tiền.

“Kiều Kiều chắc chắn sẽ cảm động đến chết, có khi còn ôm anh khóc mất.”

“Không biết lát nữa mình nên an ủi cô ấy thế nào đây.”

Tiếng Thẩm Lộ Bạch vang lên phía sau.

Tôi cười khẩy trong lòng:

Chỉ một cái máy trợ thính mà tôi lại phải ôm anh ta khóc sao?

Đầu óc anh ta có vấn đề à?

Thẩm Lộ Bạch bước tới, ra hiệu tôi mở ra xem.

Tôi mở ra thì thấy đúng là đồ đắt tiền thì có khác.

Chất lượng thật sự tốt.

Nhưng khóc thì chắc chắn không rồi, tôi ra hiệu thủ ngữ với anh:

【Cảm ơn anh, đồ ngốc】

Đúng vậy, haha, tôi nhận ra thủ ngữ cũng có cái lợi riêng, ít nhất thì tôi chửi anh ta mà anh ta cũng chẳng hiểu được.

Chẳng phải anh ta trước kia còn ỷ tôi bị điếc mà gọi tôi là “con nhỏ điếc” đó sao?

Sau khi máy trợ thính về, tôi cũng ít khi đeo, vì đeo rồi thì chẳng thể chửi anh ta thoải mái được.

Nhưng tôi không ngờ rằng “lật xe” lại đến nhanh như vậy.

Ngày đó đúng là tròn nửa năm ngày cưới.

Sáng sớm, Thẩm Lộ Bạch bí mật nói muốn tặng tôi một món quà đặc biệt.

Tôi suy nghĩ mãi mà vẫn không đoán được đó là gì.

Cũng háo hức chờ mong món quà ấy.

Cho đến khi tối hôm đó, Thẩm Lộ Bạch trở về với gương mặt đầy u ám.

Lúc đó tôi chưa kịp phản ứng gì, đang ngồi ăn hoa quả xem ti vi.

Nhìn thấy anh về, tôi ra hiệu thủ ngữ:

【Về rồi ài, đồ ngốc】

Thẩm Lộ Bạch không nói gì, tôi liếc mắt từ màn hình TV chuyển sang nhìn khuôn mặt anh, mới nhận ra anh đang nặng nề với nét mặt u ám.

Trong ánh mắt bối rối của tôi, khóe môi anh từ từ nhếch lên một nụ cười lạnh lùng, rồi khẽ cười khẩy:

“Đồ ngốc?”

“Khen anh giỏi ? Tích cực phết à?”

Tôi đứng chết trân, không dám thở mạnh một cái.

Xong đời rồi, bị lộ rồi.

Anh thở dài, nới lỏng cúc cổ áo, rồi phóng tay ném chiếc áo khoác trên tay xuống sofa,bước tới với dáng đi hùng hổ.

“Có tò mò không biết anh biết chuyện này bằng cách nào à?”

Khuôn mặt anh đầy vẻ khó chịu:

“Anh đi học cả ngôn ngữ ký hiệu rồi đấy!”

Nói đến đây, giọng anh còn rít lên như muốn nghiến răng.

“Cô giáo hôm nay khen anh học giỏi, anh liền khen cô ấy giỏi.”

“Đoán xem thế nào?”

Thẩm Lộ Bạch nheo mắt, nhìn tôi lạnh lùng.

Tôi run rẩy nhìn lại anh.

“Anh khen cô ấy, thế mà cô giáo lại nói anh chửi cô ấy ‘đồ ngốc’.”

“Em đúng là giỏi đấy, Dung Kiều!”

Tôi không dám phản bác gì.

Thẩm Lộ Bạch bước tới, dùng ngón tay nâng cằm tôi lên, giọng điệu đen tối:

“Em nghe được à?”

Đến giờ này thì tôi đâu còn dám lừa anh nữa.

Tôi nhẹ gật đầu, nhưng vẫn cố biện minh:

“Chỉ nghe được rất rất nhỏ thôi.”

Anh lạnh lùng cười khẩy: “Một chút thôi cũng đủ.”

Trong ánh mắt nghi hoặc của tôi, anh bỗng ôm chầm lấy tôi.

Rồi bước vào phòng ngủ, nghe tiếng cửa phòng bị đóng sầm lại.

Tim tôi đập thình thịch, hoảng loạn đến mức gần như bật khỏi lồng ngực.

Thật sự là sợ quá!

Không biết Thẩm Lộ Bạch đang định làm gì, hay là… muốn “xử” tôi trong phòng ngủ!

Tôi nhỏ giọng hỏi anh, anh giả vờ không nghe thấy.

Rồi thẳng tay quăng tôi lên giường.

Tôi hiểu rồi, đấy là kiểu “phạt” này nọ.

Tôi cũng yên tâm phần nào, nghĩ xem đây là hình phạt gì mà tôi có thể chịu được.

Ai ngờ tôi còn quá trẻ con, chưa chịu đủ đau khổ.

Tên Thẩm Lộ Bạch này chẳng khác gì con cáo gian xảo!

Không, chính xác là con sói biết ăn thịt người!

Giờ tôi mới hiểu tại sao anh ta nói “một chút thôi là đủ”.

Bởi anh ta biết tôi nghe được, nên mới thản nhiên nói nhảm bên tai tôi.

Tôi còn không ngờ anh ta có thể nghĩ ra nhiều kiểu lời lẽ tồi tệ, xấu hổ đến vậy.

Tôi không đáp lại thì anh ta càng quấy rầy, dù chính bản thân anh ta cũng căng thẳng đến mức nổi gân xanh, nhưng vẫn không buông tha cho tôi.

Tôi chỉ biết khóc lóc theo, vừa nghe vừa làm theo lời anh.

Kết quả là Thẩm Lộ Bạch càng thêm phấn khích, còn bắt tôi phải cầu xin anh ta.

Tôi thật sự muốn “thà chết chứ không chịu nhục”.

Không chịu nổi nữa rồi.

Cảm giác như linh hồn tôi rời khỏi thân xác.

Mà tên biến thái Thẩm Lộ Bạch chỉ đứng nhìn tôi chịu khổ mà không hề động lòng.

Anh ta còn độc ác nói:

“Kiều Kiều thật giỏi.”

Vì việc tôi giả điếc, mấy ngày liền Thẩm Lộ Bạch nhìn tôi lạnh nhạt, thậm chí còn chạy sang phòng khách ngủ.

Bề ngoài tôi tỏ vẻ ủy khuất, nhưng trong lòng thì liên tục than thở:

“Sao anh ta nhỏ nhen thế nhỉ?”

Bắc Thành đã vào đông, mỗi ngày không có Thẩm Lộ Bạch bên cạnh sưởi ấm dưới chăn, tôi thực sự không quen.

Sáng hôm đó, vì đến “đèn đỏ”, tôi có chút mệt mỏi uể oải.

Mỗi lần tới kỳ là tôi đau đớn đến không chịu nổi.

Ngồi dậy, tôi cũng không thể tập trung tinh thần ngồi vào bàn ăn.

Mấy ngày nay cô giúp việc đều bận việc riêng, làm xong cơm rồi lại đi ngay.

Thẩm Lộ Bạch nhìn tôi một cái, không nói gì, rồi bước vào bếp.

Tôi nhìn theo bóng lưng anh mà lòng bỗng chốc chạnh buồn.

Khi nhận ra mình đang rơi nước mắt, tôi gục đầu lên bàn.

Vì không muốn bị Thẩm Lộ Bạch nhìn thấy, mặc dù khi còn ở nhà họ Dung, dù có nhìn thấy cảnh cha con Dung Kiều và Dung Bách Nham thương yêu nhau cũng chẳng cảm thấy gì.

Thế mà khi đến đây, Thẩm Lộ Bạch không thèm để ý đến tôi, tôi lại buồn đến mức muốn khóc.

Bỗng có tiếng ly cốc chạm mặt bàn phát ra từ trước mặt, tôi chớp mắt, cố nén nước mắt không trào ra, rồi vẫn không dậy.

Thẩm Lộ Bạch nhìn thấy tôi không đứng lên, giọng nói lạnh lùng vang lên:

“Uống nước đường đen đi.”

Thấy tôi vẫn không ngẩng đầu, anh hơi hoảng hốt, giọng có phần sốt sắng:

“Dung Kiều?”

Nói rồi, anh kéo tôi dậy khỏi bàn.

Lúc đó anh nhìn thấy khuôn mặt tôi tái nhợt, hai mắt đỏ hoe, trên mi còn vương vài giọt nước mắt.

Anh lập tức hoảng sợ:

“Có đau không?”

“Đi nào, anh đưa em đi viện.”

Nói rồi anh bế tôi ngang người lên.

Dường như những cảm xúc dồn nén bấy lâu tìm được chỗ trút ra, nước mắt tôi rơi lả chả.

Tôi ôm lấy cổ anh, đầu chui vào gáy anh, chẳng bao lâu nước mắt đã làm ướt một mảng da nơi đó.

Thẩm Lộ Bạch hốt hoảng đến phát điên:

“Đừng khóc, Kiều Kiều, ngay lập tức đưa em đi bệnh viện.”

Tôi nghẹn ngào ôm anh thật chặt, không để lộ mặt mình ra ngoài, thì thầm nhỏ nhẹ:

“Anh không thèm để ý em.”

Thẩm Lộ Bạch cuống cuồng ôm tôi xuống cầu thang, bước chân dài vội vã, miệng không quên an ủi tôi:

“Lỗi của anh!”

“Anh quan tâm em mà!”

Tôi ôm chặt anh, không muốn buông ra, bụng dưới đau thắt từng cơn khiến tôi vô thức nghiến chặt môi.

Đau thật sự như chết đi sống lại.

Trên đường, Thẩm Lộ Bạch lái xe rất nhanh.

Tới bệnh viện, chúng tôi trực tiếp vào phòng cấp cứu, sau khi tiêm thuốc giảm đau mới đỡ hơn chút.

Có lẽ vì thấy mặt tôi xanh xao không chút sắc máu, anh cứ sờ mãi không rời:

“Nuôi em hoài uổng quá.”

Bác sĩ dặn dò thêm vài câu, phòng bệnh chỉ còn lại hai chúng tôi.

Thẩm Lộ Bạch cúi xuống, hôn lên môi tôi:

“Kiều Kiều, anh không nên giận em.”

Tôi lắc đầu:

“Anh à, chính em mới là người lừa dối anh trước, em cũng có lỗi.”

Nhưng Thẩm Lộ Bạch lại nói rất nghiêm túc.

“Vậy chúng ta làm lành nhé.”

Tôi cười:

“Được.”

Tôi cứ nghĩ cuộc sống sẽ trôi qua bình yên như vậy, thì Dung Kiều quay trở lại.

Cô ấy tình cờ gặp Thẩm Lộ Bạch đang dẫn tôi đi dạo phố.

Tôi cũng nhìn thấy ánh mắt của Dung Kiều lúc đó — vừa ngạc nhiên, vừa không tin được, còn có chút kinh ngạc ngưỡng mộ.

Do tiền nhuận bút truyện đã về tài khoản, tôi đề nghị mời Thẩm Lộ Bạch đi ăn một bữa sang trọng.

Lúc đầu anh ta không đồng ý, nhưng tôi năn nỉ mãi mới chịu.

Ăn xong, Thẩm Lộ Bạch dẫn tôi đi bộ tiêu hóa.

Bắc Thành đã chính thức vào đông, anh quấn tôi trong chiếc áo ấm như gói bánh chưng.

Anh luôn lo sợ tôi bị ốm, mà mỗi lần tôi đau ốm, người gầy đi đáng kể lại không phải là tôi… mà chính là anh.

Nhưng thực ra, kể từ khi về nhà họ Thẩm, tôi đã rất ít khi ốm đau nữa rồi.

May mà có Thẩm Lộ Bạch chăm sóc chu đáo nên tôi ít bệnh hơn nhiều.

Nhìn thấy hàng bán kẹo hồ lô bên đường, tôi chợt thèm thuồng vô cùng.

Không nói gì, Thẩm Lộ Bạch kéo tôi lại, mua ngay một xiên cho tôi.

Anh ấy luôn như vậy, dù tôi không nói gì cũng hiểu được tôi muốn gì.

Ăn từng viên kẹo hồ lô ngọt lịm, lòng tôi cũng thấy ngọt ngào theo.

Tôi giơ xiên kẹo lên, cũng muốn cho anh ấy ăn một viên.

“Em thử đi, rất ngọt mà.”

Thẩm Lộ Bạch lắc đầu:

“Anh cảm thấy nó có vẻ chua chua.”

Dù nói thế, anh nhất định không chịu nếm.

Tôi liếc mắt nghĩ ra một kế.

Tùy chỉnh
Danh sách chương