Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Cô ta gào thét lao về phía tôi, định xé váy cưới trên người tôi.
“ váy cưới cho tôi! lại đám cưới của tôi!”
Tiếc là, cô ta không hề đến được gần tôi.
chặn lại, mẹ tôi còn ra lệnh chặn đám người thân của cô ta.
Ngay sau đó, trên sân khấu, mẹ tôi cho bật màn hình lớn chiếu trực tiếp cảnh hôn ở tầng 5.
Khung cảnh lộng lẫy, lãng mạn đến nghẹt thở.
Mấy người họ hàng của cô ta đồng loạt “Ồ!” một tiếng, mắt dán chặt vào màn hình không rời.
“Trời ơi, đẹp đi mất, tôi chỉ thấy kiểu cưới thế này trong phim truyền hình thôi đó!”
Trần Đình Đình suýt nữa ngất tại chỗ, miệng vẫn lẩm bẩm:
“Đây là đám cưới của tôi… của tôi mà…!”
17
Mẹ tôi dẫn Trần Đình Đình tầng 5, lại đám họ hàng của cô ta ngồi dưới tầng 2 tiếp tục xem live stream.
Cô ta bị bốn vây quanh, chỉ có mắt trân trân nhìn tôi bước đài.
Gia đình chồng tôi trực tiếp trao cho tôi chìa khóa một căn biệt thự, cùng với 880 nghìn tệ sính và 250 nghìn tệ vàng.
Dĩ nhiên, mẹ tôi cũng tặng lại của hồi môn với giá trị tương đương.
Mẹ tôi :
“ là đám cưới của con tôi. Nhưng con bé không gả đi đâu cả, nó vẫn là con của tôi — chỉ là, , nó lập nên một gia đình mới.”
Mẹ chồng tôi tiếp :
“ vậy. Từ trở đi, tôi có thêm một người con . Còn bà thông gia, thì có thêm một người con trai.”
Đám cưới của tôi vừa long trọng vừa lãng mạn, mọi thứ bên nhà trai tặng đầy đủ, mà lý do tôi có đàng hoàng nhận là vì mẹ tôi cũng đã chuẩn bị cho tôi không thiếu gì cả.
Trần Đình Đình bị giữ chặt, chỉ có trơ mắt nhìn tất cả những thứ mà cô ta tưởng là của mình — tôi nhận được gấp đôi.
Mắt cô ta trợn đến mức muốn lòi ra ngoài.
Cô ta cố lao về phía sân khấu mấy lần “giành lại”, nhưng bị ngăn lại.
Trong đầu cô ta, tất cả những gì tôi đang có — đáng lẽ phải là của cô ta.
Tiếc thay, đời không phim, và vở kịch này không đi kịch bản mà cô ta viết.
Bởi vì mẹ tôi không phải loại người trọng nam khinh nữ, càng không phải người dễ bị khống chế.
Đám cưới kết thúc, quan khách bắt đầu vào tiệc.
Còn đám họ hàng của Trần Đình Đình dưới tầng 2… vẫn đói meo, chưa thấy một miếng đồ ăn.
dẫn cô ta quay lại tầng dưới, chúng tôi cũng đi cùng xuống.
Lúc này, đám người thân kia đã bắt đầu ầm ĩ:
“Đình Đình, đầu óc mày có vấn đề hả? Không phải mày là đám cưới mày à? Không phải mày mời tụi tao tới ăn cưới à? Giờ sao? Một bữa ăn cũng không có, tính tụi tao chết đói hả?”
18
Trần Đình Đình chẳng còn tâm trí đâu mà lo mấy người kia nữa,
Cô ta chỉ trừng mắt nhìn tôi và mẹ tôi đầy căm hận:
“Ngay từ đầu… hai người đã lừa tôi không? Ngay từ đầu đã không định chấp nhận tôi?”
“Cả đám , chỉ chờ tôi bẽ mặt không?”
vậy đấy.
Tôi bình tĩnh :
“Là cô tự biến mình thành trò cười.”
Mẹ tôi ra hiệu cho buông tay.
“Trần Đình Đình, nếu cô lòng muốn cưới Triệu Triệu, muốn sống tử tế, muốn con, thì tất cả những gì cô muốn, cô sẽ có.”
“Nhưng cô không nên dùng cái thai uy hiếp tôi. Đó là con của cô, không phải thứ mang ra đe dọa.”
Trần Đình Đình nghe mẹ tôi vậy, lúc đó mới chợt nhớ ra —
trong bụng mình… còn đang mang một đứa bé.
Cô ta giơ tay , định đập thẳng vào bụng mình.
“Được thôi, các người đã không cần đứa bé này, vậy tôi phá bây giờ! Tôi khiến nhà họ Triệu tuyệt tự tuyệt tôn!”
Mẹ tôi cười muốn nghẹt thở.
“Trần Đình Đình à, đừng là cô còn chưa cưới Triệu Triệu, dù có cưới rồi, hai người quyết định không con, tôi cũng chẳng quan tâm. Tôi còn có con , con của nó cũng là cháu của tôi.”
“Lùi lại mười ngàn bước đi, nếu con bé cũng không con, tôi cũng chẳng sao cả. Nuôi lớn con mình là đã hoàn thành trách nhiệm, đừng cháu ra mà đòi hỏi ở tôi.”
“Cô muốn phá thì cứ phá. Muốn , Triệu Triệu có chu cấp nuôi dưỡng, nhưng tôi không liên quan, không dính dáng gì hết.”
19
Cánh tay Trần Đình Đình giơ giữa không trung… chợt dừng lại.
Mẹ cô ta vội vàng chạy đến giữ chặt tay.
“Đình Đình! Đừng tin bà ta! Mẹ cho con biết, người càng giàu thì càng xem trọng huyết thống, con cứ con ra đi, mẹ không tin họ không bỏ tiền.”
Ha!
Mẹ tôi xoay người rời đi đầy ung dung.
Trần Đình Đình bỗng phịch một tiếng sụp xuống mặt mẹ tôi.
Cái sự trở mặt nhanh chớp đó… sự khiến tôi cũng phải sững người.
Cô ta ngước đầu nhìn mẹ tôi, mắt đầy nước, vẻ mặt đang dốc hết tấm chân tình:
“Dì ơi, con sai rồi… Con không nên đưa ra mấy điều luật đó, không nên ép dì, con sẽ sửa hết, con thay đổi hết!”
“Con xin dì, hãy con cưới Triệu Triệu đi. Con không cần nhà, không cần sính , chỉ cần được vợ ảnh là được rồi.”
Mẹ tôi khựng lại, quay đầu nhìn… nhưng không phải nhìn Trần Đình Đình, mà là nhìn anh tôi.
“Sao? Cô này, con còn muốn vợ không?”
Trần Đình Đình quay sang nhìn anh tôi, ánh mắt đầy hoảng loạn, giọng run run:
“Chồng ơi… anh—”
BỐP!
Anh tôi không một , tát thẳng vào mặt cô ta một cú trời giáng.
“Trần Đình Đình, tôi đã dung túng cho cô rồi. Cũng may là tôi đã nhìn rõ bộ mặt của cô. Chia tay đi, đừng bám tôi nữa.”
Trời ơi, anh tôi không ngốc tôi tưởng đó nha!
Trần Đình Đình gào khóc thảm thiết.
Cô ta có đoán việc tôi và mẹ tôi sẽ ghét mình, sẽ ra tay dằn mặt.
Nhưng duy chỉ có một điều cô ta không ngờ đến — đó là anh tôi sẽ chia tay với cô ta.
Cô ta tưởng mình đã nắm chắc được anh ấy trong tay, ngờ… lại tính sai hoàn toàn.
Tất nhiên cô ta không chịu chia tay.
Cô ta vẫn , nhưng lần này là mặt anh tôi.
“Đừng mà! Chồng ơi, em không chia tay! Mình đi đăng ký kết hôn ngay đi, được không? Em không cần nhà, không cần sính , em chỉ cần cưới anh. Em chỉ cần con em có bố.”
Cạn !
Anh tôi không gì, chỉ kéo lưng quần cô ta xuống, rồi rút ra từ dưới người cô ta một miếng băng còn dính máu.
Trời ơi… tôi suýt ói tại chỗ!
ghê tởm !!!
20
“Đây là ‘con’ của cô đấy à?” – Anh tôi , mặt lạnh tanh.
“Nếu không phải tôi vô tình thấy trong thùng rác, suýt chút nữa thì bị cô lừa trọn gói.”
“Tôi đã cẩn thận dùng biện pháp phòng tránh mỗi lần. Cô đâu ra cái thai?”
Tôi và mẹ trố mắt sững sờ.
sự là chúng tôi không hề ngờ tới cú twist này !
Mấy người thân của Trần Đình Đình đứng gần đó cũng hiểu ra hết mọi chuyện, bắt đầu chép miệng, phán xét.
“Phì, còn muốn ‘mẹ nhờ con mà hương’, cái chính là… chả có đứa con nào.”
“Nhục đi! Ngồi ở đây mà tôi thấy mất mặt thay.”
Đám họ hàng từng người một mặt mày khó chịu rời khỏi, có người lúc đi còn phun nước bọt thẳng vào Trần Đình Đình.
Mấy cô em ruột, em họ, em bạn dì từng được phù dâu thì đứng đó mà hả hê, cười không ngớt.
“ ơi, haha, ra là đồ lừa đảo hả? Em cứ tưởng sự gả vào nhà giàu rồi chứ! ngờ bị người ta đùa xoay vòng vòng, mà còn chẳng biết gì!”
“Phải đó! Ngày nào cũng mặt, mình ghê gớm lắm, em còn thắc mắc gì có nhà nào giàu mà ngu đến mức bị điều khiển dễ vậy chứ!”
Trần Đình Đình tức đến phát run, nhưng lại không phản bác nổi một nào.
Vừa lúc nhà tôi chuẩn bị rời đi, thì điện thoại của cô ta vang — khách sạn gọi yêu cầu tới thanh toán hóa đơn.
Ha ha ha… mấy chục ngàn tệ tiền tiệc cưới đó nha.
Cô ta vội kéo tay anh tôi:
“Chồng ơi, anh giúp em tiền nhé…”
Anh tôi hất tay cô ta ra:
“Cút! Tôi đưa cô mỗi tháng từng đó tiền, tiêu sạch đi đâu hết rồi? Mấy chục ngàn cũng không nổi?”
Cô ta tội nghiệp đến mức gần rơm rớm nước mắt:
“Vé máy bay khứ hồi cho người nhà em do em , mấy ngày đi chơi, ăn uống, mua đồ… cũng toàn tiền của em. Giờ em sự hết sạch rồi. Em xin anh, giúp em lần này thôi…”
Rầm! — Anh tôi đá một phát, cô ta ngã lăn ra đất.
“Cút đi, đừng tao buồn nôn!”
Mà cô ta ngã ngay vào … miếng băng đẫm máu ban nãy.
Trời đất ơi… cảnh tượng đó là ám ảnh suốt đời .
21
Căn biệt thự bị bọn họ rối tung rối mù.
Mẹ tôi cho người vứt hết toàn bộ đồ dùng của Trần Đình Đình ra ngoài, thay mới toàn bộ rồi cho người chuyển đến lại.
Anh tôi sụp mặt mẹ tôi.
“Mẹ… con xin lỗi, con đã mẹ buồn.”
Mẹ tôi cầm ly trà, nện một cái mạnh xuống chân anh tôi.
“Con cưới , con với , mẹ không quan tâm. Nhưng nếu con dám giở trò muốn một mình chiếm hết tài sản, muốn đuổi em con ra khỏi nhà… thì đừng trách mẹ đuổi con đi .”
“Ở nhà này, không có phân biệt con trai con . Tất cả là con của mẹ. nghe thì mẹ thương. hỗn láo, phản bội — cũng được thôi, chỉ cần không đụng vào tài sản của mẹ, mẹ mặc kệ.”
Anh tôi còn chưa kịp dập đầu xong, thì Trần Đình Đình lại ngoài cổng nhà tôi.
Cô ta đến xin mẹ tôi tha thứ, xin anh tôi quay lại.
Haha…
Tiếc rồi. Trễ rồi.
Tự mình tạo nghiệt, đừng mong người khác cứu.
Lòng người tham, thì chỉ có mất cả những gì vốn dĩ thuộc về mình.
Mẹ tôi đứng trên ban công, lạnh lùng nhìn Trần Đình Đình đang rạp cổng.
Chỉ nhấc máy gọi một cuộc điện thoại.
Từ về sau —
Trần Đình Đình, đừng mơ còn được bước chân vào nhà tôi thêm một lần nào nữa.
Vĩnh viễn!