Lễ cưới của tôi và Minh Quân đang bước vào khoảnh khắc linh thiêng nhất – trao nhẫn cưới. Tôi vừa đeo nhẫn vào tay anh ấy, lòng ngập tràn hạnh phúc, chỉ còn chờ anh làm điều tương tự.
Nhưng đúng lúc ấy, màn hình LED phía sau bất ngờ chuyển hình – một tấm ảnh hiện ra, khiến cả khán phòng xôn xao.
Trong ảnh, Minh Quân đang ôm một cô gái khác, đôi mắt anh ấy dịu dàng đến lạ. Người con gái trong hình… không ai khác ngoài Linh San, mối tình đầu của anh – người được gia đình phản đối gay gắt năm xưa.
Tôi cứng người, hai má nóng bừng.
Chưa kịp hoàn hồn, một bóng dáng trong bộ váy cưới trắng muốt bước lên sân khấu, từng bước đi đầy kiêu hãnh như thể sân khấu ấy thuộc về cô ta.
Minh Quân buông tay tôi, ánh mắt anh không rời khỏi cô ta nửa bước. Tôi bối rối định giữ tay anh lại, nhưng anh hất tay tôi ra như thể… tôi là người thừa.
Linh San mỉm cười, đứng giữa sân khấu, giọng nói ngọt ngào nhưng sắc bén:
“Minh Quân, em cho anh cơ hội cuối cùng. Là em, hay là cô ấy?”
Không chút do dự, Minh Quân tiến tới nắm tay cô ta, giọng trầm ấm:
“Anh chọn em, San à.”
Trước ánh mắt sửng sốt của hàng trăm khách mời, anh đeo chiếc nhẫn cưới – lẽ ra là của tôi – vào tay cô ta.
Bạn bè tôi phẫn nộ ném hoa cưới, nhưng anh chỉ ôm chặt cô ta vào lòng, thì thầm:
“Anh sẽ giải quyết mọi thứ. Em chỉ cần xinh đẹp, chờ ngày chính thức làm vợ anh.”
Tôi đứng đó, trong bộ váy cưới lộng lẫy, như một trò hề.
2
Tôi tháo giày, chạy như điên ra khỏi khách sạn. Váy cưới quệt dài trên nền gạch, giày cao gót đã bay mất từ lúc nào.
Xuống đến tầng hầm, một chiếc xe sang trượt tới – Vinfast President đen bóng. Cửa mở ra, người đàn ông cao lớn bước xuống. Là Anh Khoa, CEO của công ty nơi tôi và Minh Quân cùng làm việc.
Anh nhìn thấy tôi, cau mày:
“Lam Vy? Sao em lại ở đây? Tôi còn tưởng mình đến trễ buổi lễ.”
Tôi lau nước mắt bằng tay áo, giọng nghẹn ngào:
“Anh Khoa… đám cưới tan rồi. Minh Quân đổi cô dâu… ngay trên sân khấu.”
Anh Khoa sững người, nhưng không tỏ ra quá ngạc nhiên. Sau một hồi im lặng, anh nhún vai, nói nửa như đùa:
“Gã đó không xứng. Nếu em muốn, làm vợ tôi đi.”
Tôi ngẩng đầu, tưởng mình nghe nhầm.
Anh Khoa – người đàn ông lạnh lùng nhất công ty, thần tượng của cả phòng kế hoạch – vừa… cầu hôn tôi?
Tôi bật cười trong nước mắt:
“Anh đang đùa em à?”
“Không.” – Anh nghiêm túc – “Anh đang thiếu một người vợ. Em có sẵn lòng ứng tuyển không?”
Tôi cắn môi, nghẹn lời, bao uất ức trong lòng tuôn trào:
“Được. Em đồng ý.”
Anh bước lại gần, nhẹ nhàng lau giọt nước mắt trên má tôi:
“Thay đồ đi. Trước khi thành cô dâu thật sự của anh, em nợ bản thân một ly rượu chia tay.”
Tôi gật đầu, lặng lẽ lấy quần áo trong xe và bước vào phòng thay đồ. Lúc ấy, điện thoại reo lên.
Là mẹ.
“Mẹ gọi con mấy chục cuộc rồi! Vy ơi, con ở đâu? Cả nhà đang phát điên lên tìm con!”