Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/802CtHlLb1
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi bỗng dưng bật cười.
Chu Tự Ngôn tò mò nhìn tôi: “Vợ, có chuyện gì vui vậy?”
Tôi khóa màn hình, không lộ vẻ gì nói: “Bạn thân hẹn em đi uống trà chiều, em quên mất, cô ấy đang mắng em đây.”
Chu Tự Ngôn dường như thở phào nhẹ nhõm: “Vậy em còn muốn đi không?”
“Đương nhiên, nếu không Trân Trân sẽ không tha cho em trong ba ngày đâu.”
“Anh cũng đi công ty bận việc của anh đi.”
Chu Tự Ngôn tỏ vẻ không vui: “Anh sắp ghen với Hứa Trân rồi đấy, lần nào em cũng thiên vị cô ấy.”
“Thật không muốn em đi, chúng ta ở nhà tận hưởng thế giới riêng tư không tốt sao?”
Tôi quay đầu nhìn hắn, hắn đã bật đèn xi nhan, chuẩn bị quay đầu xe rồi.
Tôi cười nhẹ, quay mặt đi: “Sau này còn thời gian.”
“Đúng vậy, chúng ta còn cả đời mà, lần này anh nhường Hứa Trân.”
Hắn đưa tôi đến một câu lạc bộ tư nhân, rồi vội vã lái xe rời đi.
Nửa tiếng sau, Đào Nguyện lại gửi tin nhắn cho tôi.
“Có phải hắn bỏ mặc cô rồi không?”
“Cô xem, hắn nói chỉ cần tôi khóc, hắn sẽ mềm lòng.”
“À đúng rồi, tôi có thai rồi, hắn nói cứ sinh ra, hắn còn nói thích con gái, nhưng tôi muốn sinh cho hắn một đứa con trai.”
“Tôi tính rồi, lần này chắc chắn là con trai.”
“Chỉ tiếc là, bác sĩ dặn giai đoạn đầu thai kỳ không được quan hệ, bộ đồ lót mới hắn mua cho tôi còn chưa mặc nữa.”
“Nhu cầu của hắn rất lớn, cô lại không thể đáp ứng hắn, chắc chắn sẽ khó chịu lắm.”
Tôi không trả lời, chỉ chụp ảnh màn hình tất cả tin nhắn cô ta gửi.
Khi làm những việc này, tay tôi hơi run.
Có lẽ là do Chu Tự Ngôn những năm qua diễn quá sâu.
Mà tôi cũng ngây thơ tin tưởng hắn quá mức.
Vậy nên, khi mặt hoang đường và trụy lạc này của hắn bị phơi bày.
Tôi vẫn không thể kiểm soát được cảm xúc của mình.
Thì ra những dịu dàng khiến tôi rung động trên giường cũng đều là giả dối.
Hắn đã sớm chán ghét những cuộc ân ái nhạt nhẽo của chúng tôi.
Khi tôi cho rằng kiềm chế là yêu.
Thực tế đã tát tôi một cái đau điếng.
Việc quan hệ ngày càng ít đi không phải vì yêu thương và xót xa.
Chẳng qua là không thể tận hứng, nên đến cả việc qua loa cho xong hắn cũng lười.
Trước khi về nhà, tôi gọi điện cho người cô năm xưa.
“Bích Hàm? Con bé này, sao lâu vậy mới gọi điện cho cô?”
“Thưa cô, đội khảo sát của cô có cần thêm người không ạ? Em muốn tham gia.”
“Sức khỏe em có chịu được không?”
Thật ra khi tốt nghiệp, tôi đã muốn tham gia rồi.
Cô cũng đặc biệt hy vọng tôi có thể đi cùng cô.
Chỉ là lúc đó sức khỏe tôi quá yếu, đội khảo sát phải đi khắp nơi trong nước ngoài nước.
Nhiều nơi điều kiện khó khăn, ăn gió nằm sương là chuyện thường ngày.
“Em vừa khám tổng quát xong, bác sĩ nói chỉ cần chú ý thì không có vấn đề gì lớn ạ.”
“Chồng em có đồng ý không?”
“Bích Hàm, em phải biết rằng, nếu em tham gia, sẽ phải bôn ba bên ngoài quanh năm suốt tháng.”
“Hơn nữa nhiều dự án của chúng ta là bí mật quốc gia, gần như sẽ mất liên lạc với gia đình…”
“Thưa cô, em đã quyết định ly hôn rồi ạ.”
“Có phải thằng bé đã làm điều gì có lỗi với em không?”
Tôi cười gật đầu, nuốt nước mắt vào trong: “Dạ, anh ấy ngoại tình.”
“Mười năm tình cảm của các em, em thật sự đã quyết tâm rồi sao?”
“Thưa cô, cô còn nhớ những lời cô nói với em khi cô định ly hôn không ạ?”
“Hay tin quân lòng đã đổi thay, thiếp xin đốt hết, vứt bỏ tàn tro. Tàn tro kia, nguyện theo gió cuốn bay.”
Hốc mắt tôi đỏ hoe, nước mắt lăn dài: “Thưa cô, em là học trò của cô, đương nhiên cũng giống như cô thôi ạ.”
“Tốt, tốt! Bích Hàm, vậy thì cô đợi em, đợi em đến!”
7
Đây có lẽ là lần đầu tiên sau khi kết hôn tôi chủ động xin tiền Chu Tự Ngôn.
Hắn ở đầu dây bên kia cười rất vui vẻ: “Vợ à, tiền của anh chẳng phải là của em sao?”
“Thẻ của anh em cứ thoải mái mà dùng.”
“Vậy không giống nhau.” Tôi hiếm khi cố chấp như vậy.
“Được được, vậy anh bảo Lâm Dược chuyển khoản cho em ngay bây giờ.”
“Chu Tự Ngôn, em không nhận không của anh đâu, em cũng có một món quà muốn tặng anh.”
“Ba ngày sau, anh đến phòng bảo vệ của trường cấp ba cũ của chúng ta.”
“Tìm bác Tống ở phòng bảo vệ, anh còn nhớ bác ấy không? Bác ấy sẽ đưa đồ cho anh.”
Chu Tự Ngôn nghe vậy liền cười: “Sao lại không nhớ chứ.”
“Anh học lớp 12 mới chuyển đến, lớp 10 và 11 anh viết cho em mấy trăm lá thư tình đấy, đều là bác ấy nhận hộ.”
Tôi cũng cười: “Ừ, vậy ba ngày sau, đừng quên đến lấy nhé.”
“Không quên đâu vợ à, bây giờ anh đã bắt đầu mong chờ rồi.”
8
Sau khi tiền Chu Tự Ngôn chuyển khoản đến, tôi lập tức nặc danh quyên góp cho đội khảo sát của cô giáo.
In xong đơn ly hôn và tất cả ảnh chụp tin nhắn.
Cho vào phong bì kín, đích thân mang đến phòng bảo vệ của trường cũ.
Chuỗi ngọc trai bị đứt và chiếc nhẫn đầu tiên hắn tặng tôi.
Đã bị tôi tự tay đốt cháy trong xưởng kim hoàn, vứt bỏ.
Cùng với tro tàn, còn có vô số lá thư tình hắn từng viết cho tôi.
Sáng sớm ngày cuối cùng.
Tôi vẫn như thường lệ cùng Chu Tự Ngôn ăn sáng.
Vẫn như thường lệ, tiễn hắn đi làm.
Chu Tự Ngôn có chút áy náy: “Vốn định hôm nay đưa em đi suối nước nóng, lại thất hứa rồi.”
“Không sao đâu anh, công việc quan trọng hơn.” Tôi nhìn hắn, cười rất nhẹ, rất nhẹ: “Anh mau đi đi, đừng để lỡ việc chính.”
Chu Tự Ngôn nhìn tôi dịu dàng nhưng cũng đầy hối lỗi: “Vợ à, em luôn chu đáo, tốt bụng như vậy.”
“Những năm qua, anh bận công việc, ít thời gian ở bên em quá.”
Tôi im lặng nhìn hắn, tâm trí lại trôi dạt về nơi xa.
Chàng thiếu niên từng sưởi ấm đôi tay lạnh giá của tôi trong lòng bàn tay vào buổi sáng sương mù mùa đông.
Người đàn ông từng quỳ trước mặt cha mẹ cả ngày trời chỉ để cưới tôi.
Mười năm bên nhau, hắn vẫn trẻ trung, tuấn tú.
Hắn từng yêu tôi là thật.
Phản bội là thật.
Hối hận, thương xót là thật.
Nhưng lòng dạ xao động, tham luyến những thú vui tình ái kích thích, cũng là thật.
Tôi biết, tôi có thể làm một người câm điếc, cả đời vẫn là Chu phu nhân.
Không ai có thể cướp đi vị trí này.