Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/50ObJYIAMO
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Nghe xong, tôi vừa thấy hả hê vừa thấy buồn cười.
“Sếp à, không ngờ sếp cũng thích hóng chuyện thế cơ đấy.”
Ông lập tức nghiêm túc lại: “Bên Milan có vấn đề gì, cứ nói với tôi.”
Cúp điện thoại xong, Trình Diệp lại gọi tới.
Tôi lỡ tay bấm nhận.
Anh im lặng vài giây rồi gào lên: “Đỗ Yên Nhiên, rốt cuộc em đang ở đâu!”
Tôi đưa điện thoại ra xa.
Nghĩ ngợi rồi nói thẳng: “Tôi đang ở Milan.”
Hai bên điện thoại đột nhiên lặng thinh.
Anh không nói được, tôi cũng chẳng muốn nói.
Ngay lúc tôi sắp cúp máy, anh đột nhiên hỏi: “Em thực sự đang ở Milan à? Em có ý gì? Tại sao lại làm như thế với anh?”
Tôi cười khinh bỉ.
“Còn ý gì nữa? Không muốn ở bên anh, ý là chia tay đấy.
Anh nghẹn lời, giọng có phần gắt gao: “Chia tay? Vì sao? Chia tay mà không cần cho anh biết một tiếng à?”
Tôi hời hợt: “Anh ra ngoài vụng trộm có báo cho tôi đâu, vậy sao tôi phải báo khi chia tay? Thật ra tôi cũng có ‘báo’ rồi đấy, chỉ là anh không để ý thôi.”
Nói xong, tôi cúp máy ngay.
Trong phòng ngủ căn hộ mới, tôi đã dùng cọ lông viết chữ “Cút” thật to lên mặt anh trong ảnh cưới.
Vậy cũng tính là “thông báo” rồi còn gì.
11
Cúp điện thoại, tôi đăng bản PPT đã chuẩn bị sẵn lên trang cá nhân.
Toàn bộ ảnh chụp tin nhắn Trình Thiến gửi cho tôi đều ở đó, kèm cả hai đoạn video màn hình đen do Lâm Vũ Dương cung cấp.
Đăng xong, tôi thấy mình quả là tốt bụng.
Chia tay rồi còn không quên nói rõ lý do cho tất cả cùng biết.
Tiêu đề bài đăng: [“Tặng cho bạn trai cũ và cô ‘em gái’ của anh ta món quà mừng tân hôn.”]
Tôi còn cố tình tag Trình Diệp và Trình Thiến.
Đăng xong, tôi lập tức chặn hai người đó.
Rồi xóa hết những ai có liên quan đến Trình Diệp, để họ khỏi làm phiền tôi.
Cô bạn từng mang bầu không kịp làm phù dâu trước đó nhắn tin liên tục:
[Trời ơi, tôi bỏ lỡ một siêu kịch hay rồi.]
Tôi vui vẻ chuyển khoản cho cô ấy 2.000.
[Cho em bé nhé, tiểu phúc tinh của tôi.]
Cô ấy cười hì hì nhận tiền.
Tuy tôi ở Milan, nhưng chuyện về Trình Diệp vẫn có người thi thoảng kể tôi nghe như một quả dưa nóng hổi.
Họ bảo: “Trình Diệp đánh nhau với Lâm Vũ Dương, hai người từ mặt nhau rồi.”
“Hai người đó ai cũng ‘bóc phốt’ người kia, kết quả đều mất hết thể diện.”
Tôi chỉ gật gù, thầm nghĩ họ đáng đời.
Công việc ở Milan tiến triển rất thuận lợi.
Nhờ hiệu quả làm việc của tôi, đồng nghiệp ở đây ai cũng đều thích tôi.
Nếu không phải vì Trình Diệp xuất hiện bất ngờ, có lẽ tôi đã an nhàn vui vẻ hơn.
Không hiểu anh ta moi đâu được địa chỉ của tôi.
Ngày hôm ấy tan làm về, tôi thấy anh ta đứng trước cửa căn hộ.
Cả người anh gầy sọp, quầng mắt thâm đen, dưới cằm còn có vết sẹo chưa lành.
Tôi nhíu mày, lạnh lùng: “Anh đang chắn trước cửa nhà tôi, tránh ra.”
Anh bất động, khóe mắt đỏ hoe.
“Yên Nhiên, cho anh một cơ hội. Để anh giải thích, anh…”
Tôi vội cắt ngang: “Được, tôi cho anh một cơ hội không phải ngồi tù, nếu bây giờ anh bước sang một bên.”
Anh ấp úng, mở miệng rồi lại ngậm miệng nhưng người vẫn không nhúc nhích.
Tôi bắt đầu thấy phiền.
Anh nói liền tù tì: “Yên Nhiên, tin anh đi, giữa anh và Trình Thiến thật sự không có gì.Người anh yêu luôn là em. Nếu anh thích cô ta thật, anh đã ở bên cô ta rồi, sao đợi đến…”
“Nhưng anh quả thực đã ngủ với cô ta.”
Tôi lần nữa ngắt ngang màn bi thương ấy.
Mặt anh nhăn nhúm như muốn biện bạch nhưng không còn gì để nói.
“Trình Diệp, anh không thích cô ta mà vẫn ngủ với cô ta. Điều đó chỉ khiến tôi thêm khinh thường anh.
Tôi nghĩ hai chúng ta không còn gì để nói nữa. Anh có thể đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa không? Tôi ngửi mùi của anh mà buồn nôn.”
Một giọt nước mắt chảy xuống, anh tràn ngập vẻ thất vọng, không ngờ tôi có thể tuyệt tình vậy.
“Em…”
Không đợi anh nói, tôi đáp luôn.
“Phải, tôi không còn yêu anh.Nhìn anh chỉ thấy chán ghét. Không bao giờ có chuyện quay lại, vĩnh viễn đường ai nấy đi. Trước đây tình cảm là thật, nhưng tôi thừa nhận ngày xưa tôi mù quáng. Giờ tôi không muốn ở cạnh rác rưởi nữa, tôi xứng đáng có người tốt hơn. Sao hả, thế đủ chưa? Anh muốn tôi nói còn phũ hơn không?”
12
Trình Diệp run lẩy bẩy, không thốt nổi một lời thì William dẫn bảo vệ của tòa nhà đi tới.
“Yên Nhiên, em ổn chứ?”
Tôi kinh ngạc: “Sao anh lên đây?”
William là người phụ trách phía Milan, gần đây đang theo đuổi tôi.
Vừa rồi anh đưa tôi về đến dưới khu căn hộ, tôi không cho anh lên, tưởng anh đã đi rồi.
Anh lo lắng đáp: “Anh thấy phòng em vẫn chưa sáng đèn, nên hơi lo.”
Mắt Trình Diệp hằn lên ghen tuông và giận dữ: “Hắn là ai?”
Tôi chẳng buồn đáp: “Liên quan gì đến anh?”
Tôi nói vài câu với bảo vệ.
Họ lập tức “mời” Trình Diệp rời đi.
Tôi cảm ơn và mời William vào nhà.
Anh rất vui và cũng rất lịch sự.
Sau khi vào anh ngồi trên ghế sofa trò chuyện với tôi vài câu.
Khi tôi còn đang thắc mắc liệu anh có định tiến thêm bước nào không thì anh nhận một cuộc điện thoại.
Anh cười với tôi: “Gã đó đi rồi. Bây giờ anh có thể yên tâm về được.”
“Đừng lo, nghỉ ngơi đi, Yên Nhiên.”
Tim tôi bỗng lỡ một nhịp, tôi ngây người nhìn anh.
Anh khó hiểu: “Sao thế?”
Tôi hoàn hồn, khẽ cười: “Không có gì, chỉ là đột nhiên em nhớ tới một câu.”
Anh tò mò hỏi câu gì.
Tôi nói: “Dưới tán anh đào, ai đứng cũng đẹp.
Tình yêu của em trao ai cũng nồng nhiệt.”
Anh nghe không hiểu nhưng hai má đã ửng hồng.
…
Hai năm sau, tôi hoàn thành công việc, thuận lợi trở về nước.
Sếp đích thân lái xe ra đón, còn mua cho tôi một bó hoa.
Tôi vui vẻ nhận lấy: “Đây là quà khen thưởng oanh liệt phải không ạ?”
Ông cười còn vui hơn tôi rồi lại lấy thêm một hộp quà.
“Cái này mới là phần thưởng lớn đấy.”
Trên đường lái xe đưa tôi đi dự tiệc mừng công, màn hình trên ô tô bỗng bật tin nhắn.
Điện thoại sếp kết nối với hệ thống trong xe, tin nhắn hiện từ một group chat.
Tôi không xoay đầu nhưng mắt vẫn tò mò liếc qua, vì vô tình thấy tên group có chữ “hóng dưa.”
Càng bất ngờ hơn là dưa họ đang hóng lại liên quan đến tôi.
A: “Chị Đỗ về rồi, có mang theo anh chàng đẹp trai Milan không nhỉ?”
B: “Nghe nói anh chàng William bên Milan cầu hôn chị Đỗ đấy, ngưỡng mộ ghê.”
C: “Phải là chị Đỗ có năng lực ấy chứ!”
A: “Haizz, chắc tên Trình Diệp kia hối hận lắm ha.”
C: “Hối hận gì, hắn đáng đời. May mà chị Đỗ đá hắn.”
D: “Mấy người biết không, sau này Trình Diệp cưới Trình Thiến rồi đấy.
Nghe bảo Trình Diệp ép cưới bằng cách dùng đứa con.
Ai ngờ chẳng giữ được, vì hai người suốt ngày đánh nhau, Trình Diệp còn ngoại tình.
Trình Thiến tức quá dùng dao cắt chỗ đó của anh ta.
Nhà họ Trình tức giận đưa cô ta đi luôn.
Đứa bé cũng không giữ được.”
A: “Đáng đời!”
B: “Đáng đời!”
C: “Đáng đời!”
…
Đến đó thì màn hình tắt, tôi quay sang nhìn sếp, bắt gặp nụ cười tủm tỉm của ông.
Tôi hiểu ngay: “Sếp ơi, sếp cố tình để em thấy phải không!”
Ông cười toe toét: “Miễn cô đừng để lộ ID của tôi ở công ty, tôi còn phải hóng tiếp đấy.”
(Toàn văn hoàn) – Một follow, một like, một bình luận, một đánh giá là niềm động lực to lớn đối với Sen. Cảm ơn các bạn rất nhiều vì đã đồng hành!