Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6fYNUXiHw8
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Trên đường đến , Lục Kỳ nói:
“Lục Dũng xin nghỉ mấy hôm, mẹ anh ta đang nằm viện.”
…
Tại , trong riêng.
Anh ân cần đẩy ly nước ép dâu phía tôi:
“Đột hẹn anh ăn cơm, nói đi, lại để ý mẫu túi rồi?”
Tôi bĩu môi:
“Em giống người như sao?”
Anh cong khóe môi, lưỡi khẽ chạm răng hàm:
“Không biết là ai mà túi xách đã chất đầy mấy chưa đủ.”
Tôi nghẹn .
Bèn đem của Lục Dũng kể lại:
“Anh yêu, nhớ dặn lễ tân, bàn của Lục Kỳ thì tuyệt đối không được giảm giá.”
vốn tiêu phí cực cao.
Lục Dũng tuy trả nổi, nhưng chắc chắn không đời chịu ném bảy tám vạn chỉ để mời Hạ Thanh ăn cơm.
Khả năng duy nhất là anh ta lợi dụng thân phận của Lục Kỳ để xin chiết khấu.
Tôi ngồi nhàn nhã trong , ăn bánh ngọt, xem màn hình giám sát trên tivi.
Hạ Thanh khoác chặt cánh Lục Dũng.
Chậc, tốc độ tiến triển cũng nhanh thật.
Lục Dũng rút thẻ:
“Tính tiền, bao nhiêu?”
“Thưa ngài, tổng chi tiêu hôm nay là tám vạn tám.”
Tôi thấy mặt Lục Dũng cứng lại:
“Không giảm giá sao?”
Lễ tân vẫn mỉm lễ phép:
“Xin lỗi ngài, chúng tôi không có giảm giá.”
Lục Dũng nghiến răng, cuối cùng vẫn thanh toán.
9.
Một tuần sau, tôi trở “để dọn nhà”.
Mấy ngày tôi không ở nhà, Hạ Thanh coi thẳng tôi như của cô ta.
Tôi dựa vào khung cửa, khoanh , nghiêm lạnh: “Cút đi!”
Hạ Thanh không ngờ tôi , đứng sững vài giây rồi ném đống quần áo trong lên giường.
“Quần áo của cô hết mốt hết mùa rồi, bạn trai tôi mua cho tôi đồ mới.”
“Tốt, nếu bạn trai cô giàu như thì bây giờ — ngay lập — dọn khỏi nhà tôi.”
Hạ Thanh vén tóc qua tai, đầy ý tứ: “ nhà quê nghèo này tôi ở lâu rồi chán lắm. À này chị ơi, dạo này bạn trai chị có bận lắm không?”
cô ta ẩn chứa điều khác.
“Tạm ổn, vẫn như mọi khi.”
Hạ Thanh đổi hẳn sắc mặt.
“Đừng giả vờ nữa. Chị chỉ ghen tị thôi, không? Tôi nói cho chị nghe: bạn trai tôi chính là tổng tài của Tập đoàn Lục thị, chị bị đá rồi! Mấy ngày nay anh toàn ở bên tôi thôi.”
Tôi không nhịn được bật : “Cô dám chắc bạn trai cô là tổng tài của Tập đoàn Lục thị sao?”
Hạ Thanh đứng im: “Chị nói là có ý gì?”
10.
Chốc lát sau cô ta liền hiểu ra: “Tôi biết rồi, là chị ghen nên muốn phá hoại giữa tôi Lục ca ca chứ gì, tôi không bị lừa đâu.”
Sau khi bị bắt dọn đi, Hạ Thanh tưởng mình được chuyển vào biệt thự sang trọng. Nhìn căn hộ nhỏ trước mắt cô ta, cô ta hỏi: “Lục ca ca, chúng ta sống ở đây sao?”
Lục Dũng không ngờ có người lại tôn sùng mình như , hoàn toàn không nhận ra ý tứ trong câu của Hạ Thanh.
“Ừ, sau này đây là nhà chúng ta, em muốn trang trí sao thì trang trí.”
Hạ Thanh tưởng anh đang đùa: “Lục ca ca, đừng trêu em. Một tổng tài Lục thị sao lại sống như thế này?”
Động tác của Lục Dũng dừng lại.
Anh nhận ra Hạ Thanh nhận nhầm người, nhưng anh đã bị cô ta mê hoặc đến mất hồn rồi.
Thế là anh ta để cho sai lầm đó tiếp diễn.
“Biệt thự lớn quá, anh không rộng thênh thang.”
Hạ Thanh chìm đắm trong tình yêu, tin ngay: “ ra là thế. Nhưng nếu sau này chúng ta có con thì có chật không?”
“Có con rồi chúng ta chuyển lên biệt thự to hơn.”
Lục Dũng tính toán: đợi mọi đã rồi, khi mọi thứ chắc chắn thì mới nói thật với Hạ Thanh.
Hai người, mỗi người ôm một toan tính riêng.
11.
Tôi Lục Kỳ đến Nhà Hát Âm Nhạc để thăm thầy.
Thầy ra hiệu cho tôi tiến lên, tôi chỉ bất đắc dĩ — thầy lại muốn lấy tôi ra làm ví dụ.
“Đây là Cố Dạng, hãy học tập chị của các em, cũng là đồ đệ cưng của thầy. Hiện giờ em là giảng viên tại Hội Âm Nhạc.”
Một cô gái có nét mặt dịu dàng thốt lên: “À — hóa ra là chị Cố Dạng! Em chỉ nghe tên thôi, đầu được nhìn thấy người thật.”
nói xong, cậu nam sinh đứng cạnh liếc cô một cái, khều khều lên mũi cô: “Nói bậy gì thế.”
Cô gái kia sờ mũi, ý thức được mình lỡ : “Xin lỗi chị, em không có ý đó.”
Tôi bảo không sao.
đại sư ra hiệu bảo mọi người ra ngoài, tôi pha trà rồi bê ra: “Thầy thử đi, cái này là Lục Kỳ ở công tác mang .”
Thầy có hai sở : âm nhạc thưởng trà.
“Không tệ, nước trong, vị ngọt, hương lan rõ rệt.” Thầy hạ tách trà xuống.
“Tiểu Dạng, thầy có này muốn nói với em — trong nước có một cuộc thi rất quan trọng, thầy muốn em đại diện Hội Âm Nhạc tham gia.”
Nghe thầy nói, tôi không ngạc , tất là nhận : “Được ạ.”
Chúng tôi đứng ở cửa đợi tài xế, bỗng thấy chiếc Maybach quen thuộc đỗ trước cổng Hội Âm Nhạc.
Hạ Thanh mặc đồ hiệu ghế phụ bước xuống, nhìn thấy tôi liền châm chọc: “Ồ! mới bị Lục ca ca đá xong, quay đầu đã có trai đẹp bồ bịch rồi à.”
Ánh mắt cô ta thoáng ghen — dù Lục Dũng có già hơn, cô ta không chấp nhận được việc bạn trai của Cố Dạng đẹp hơn người của mình.
Lục Kỳ nhìn tôi ngạc . Hôm đó tôi chỉ nói một phần với anh, chưa kể hết.
Tôi bóp nhẹ đầu ngón anh như ám hiệu giải sau.
Hạ Thanh nói: “Chị ơi, tìm đàn ông thì đừng chỉ nhìn mặt mũi, gia thế mới quan trọng.”
Tôi liếc sơ qua Lục Dũng đang bọc trong xe không dám bước ra, mỉm đáp: “Bạn trai cô sao lại không dám ra nhỉ? Chẳng lẽ xấu hổ nên …”
Hạ Thanh ngoảnh lại, quả thấy Lục Dũng trong xe, cô ta tiến đến ghế lái lôi anh ta ra.
“Giới thiệu với mọi người, đây là bạn trai em. Chúng em sắp kết hôn rồi.”
Cô ta cố tình chỉnh lại áo, khoe vết hằn ở xương quai xanh — rõ ràng đêm trước họ vui vẻ lắm.
“Thanh Thanh, em không có việc làm sao?”
Hạ Thanh chưa kịp châm chọc đã bị thúc giục rời đi.
Lục Dũng tăng ra lệnh một nữa: “Lên nhanh đi.”
Hạ Thanh giật mình — bấy lâu Lục Dũng toàn dịu dàng, này anh lại nghiêm khiến cô điên bỏ đi.
Lúc họ đã lên trên, Lục Dũng lúng túng, không biết giải thế :
“Cố tiểu thư, Lục thiếu gia… tôi không có chủ ý lái xe đến đưa cô , chỉ là cô …”
Tôi thấy anh nói khó ra, liền chủ động nói thay:
“Ý anh là cô thấy anh có tiền nên nghĩ thế, nên anh không muốn giải nữa sao?”
Mặt Lục Dũng xám xịt khó coi.
Lục Kỳ thẳng sa thải anh ngay tại .
Hạ Thanh ở trước mặt thầy đã làm ra một trận thật mất mặt, thêm thái độ rồi của Lục Dũng, làm cô ta đến muốn nổ phổi.
Khi ra ngoài, Lục Dũng nói xe bị xước, đã đem vào hãng 4S để sửa.
“Sao có thể được?! Người kia đâu rồi, bắt họ đền mới được!!”
Cô ta không hề chú ý đến vẻ khó xử trên gương mặt Lục Dũng.
“Tình huống bên kia cũng chẳng dễ dàng gì, thôi bỏ đi, mình bắt taxi .”
đến căn hộ, Hạ Thanh vẫn , cô ta quay lưng lại với Lục Dũng, mặc cho đàn ông dỗ dành thế cũng không ăn thua.
“Trừ phi anh mua cho em cái túi LV mới ra mắt, em mới chịu tha thứ.”
Lục Dũng tháo kính, bóp sống mũi.
Hạ Thanh thấy , liền gặng hỏi:
“Thế , chẳng lẽ anh không muốn mua cho em sao?”
Ở cái tuổi này, hiếm hoi mới gặp được một người con gái thật lòng mình, Lục Dũng chỉ có thể cắn răng chuyển tiền:
“Mua.”
Ngay giây sau, Hạ Thanh đã khoác lấy cánh anh, nũng nịu:
“Em biết ngay anh là người tốt nhất mà. À đúng rồi, mai mẹ em muốn gặp anh, em đã đặt riêng ở rồi.”
Nhắc đến tiêu tám vạn tám ở hôm nọ, Lục Dũng thoáng chột dạ:
“Hay là mình đổi khác nhé?”
Hạ Thanh lập lắc đầu:
“Tất là không! Đây là đầu tiên anh gặp mẹ em, long trọng mới được. Đến lúc đó anh nhớ gọi thêm vài món, tuyệt đối đừng để lại ấn tượng xấu trong mắt mẹ em. Em muốn sớm ngày gả cho anh cơ mà.”
Nghe đến ba chữ “gả cho anh”, Lục Dũng lập phấn chấn hẳn lên.
Chỉ là mười vạn thôi mà, sau này anh cố gắng kiếm lại cũng được.
…
Tại nhà họ Cố.
Ba mẹ tôi đi du lịch , đang vui vẻ kể trên đường thì điện thoại của ba bỗng reo lên, ông thoáng không vui:
“Không đi. Quan hệ giữa chúng ta đã cắt đứt lâu rồi, sau này cũng đừng liên lạc nữa.”
Tôi mím môi, dùng khẩu hình nhắc ba bật loa ngoài.
điệu chua chát của cô ruột tôi vang lên:
“ đã qua bao nhiêu năm rồi, sao anh chấp nhặt thế, em cũng xin lỗi rồi. Ngày mai ở em đi gặp con rể tương lai, chi bằng nhân dịp bữa cơm , anh em mình hàn gắn lại tình cảm, thế ?”