Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/60HumWEo8w
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Chu bị nói đến mức mặt đỏ bừng,
lại không phải phản bác thế nào.
Đành bất lực nhìn tôi, cuối tức giận bỏ đi.
Nửa đường, Tô Mộng bước ra, đưa cậu ấy một chai nước:
“ , cậu đừng giận nữa.”
Tôi nhìn về Cận Dã: “Sao cậu lại quay lại nữa?”
Cậu ấy nháy mắt với tôi, khuyên lấp lánh dưới ánh đèn đường:
“Anh hùng cứu mỹ nhân.”
“Sao rồi, đẹp trai đến mức không cưỡng lại chứ?”
8
Hình ảnh cậu ấy phóng khoáng như vậy làm tôi nhớ lại chuyện hồi ngoái.
Hôm đó trường tổ chức hoạt động leo núi, khi lên đến đỉnh, tôi muốn nán lại một lúc.
Không ngờ mải mê ngắm cảnh, trời đã về chiều.
Lúc đứng lên, tôi vô tình làm trẹo chân.
Chợt tiếng loạt soạt vang lên từ bụi cây.
“ đó?”
Không có trả .
Tôi vốn gan dạ, không người cũng không ma, ngại gặp phải thú rừng.
Vừa nhặt được một cành cây để tự vệ thì Cận Dã từ trong bóng trăng bước ra.
Tôi ngạc nhiên đến mức không ngậm miệng lại được.
“Sao cậu ở đây?”
“Muốn trêu cậu một chút, ngờ cậu lại cầm vũ khí.”
“Cậu mà không ra chắc bị tôi đánh chết.”
Tôi buông cành cây xuống, dùng làm gậy chống, rất ngạc nhiên:
“Cậu trốn à?”
“Thứ sáu không có gì làm, đến đây cậu qua cuối tuần thôi.”
Tôi lò cò đi về cậu ấy vài bước, Cận Dã lập tức tiến tới, nhíu mày cầm luôn cây gậy trong tay tôi.
“Định làm gì?” Tôi ngước nhìn cậu ấy.
Cậu ấy đã ngồi xổm trước mặt tôi.
Khi quay đầu lại nhìn, đôi mắt cậu ấy phản chiếu ánh sao, lấp lánh rực rỡ.
“Lên đi, tiểu thư, đường núi gập ghềnh, cậu muốn bị thú rừng ăn sao?”
Tôi mím môi, không làm bộ làm tịch, hơi lo lắng:
“Nhưng cậu chịu được không?”
Cận Dã cúi đầu , nhướn mày nhìn tôi:
“Đàn ông thì không có chuyện không được.”
Rồi nắm tay tôi kéo lên lưng mình.
Trọng tâm không vững, tôi khẽ kêu lên.
thấy tiếng cậu ấy nhẹ:
“Đi thôi.”
Ánh trăng đêm đó, sự rất dịu dàng.
Giống như cậu ấy luôn làm như cậu ấy nói, sẽ trở thành người bảo vệ tôi.
9
“Chịu ấm ức thì nhớ nói với tôi, dù chân trời góc bể tôi cũng sẽ đến bảo vệ cậu.”
“Với cả, tránh xa thằng tự đại ấy ra nhé!”
Hôm nay là buổi gặp mặt tân sinh viên, ban đầu Cận Dã định tôi đến dự.
Nhưng do khoa của cậu ấy cũng có việc, nên đành thôi.
Tôi nhìn tin nhắn với cụm từ “thằng tự đại” mà cậu ấy gửi, khẽ .
Cất điện thoại, tôi bước vào , nhưng nụ nhanh chóng tắt ngấm.
Tô Mộng đến.
Cô ấy không thuộc ngành này.
Vậy nên chắc chắn đi Chu , nhưng anh ta lại không thấy đâu.
Vừa bước vào , tôi cảm nhận được ánh mắt khác lạ của các bạn .
Có vài người mỉa ngay trước mặt tôi, chói vang lên :
“Trường đúng là nên kiểm tra lý lịch, ngay cả con của bồ nhí cũng có vào ở đây, đen đủi.”
Tôi từ từ thở ra, chắc chắn đây là trò của Tô Mộng.
Từ nhỏ đến lớn, cô ấy luôn thích dùng thủ đoạn bẩn thỉu, hòng giành lấy tình yêu của bố tôi, sự chú ý của người xung quanh tôi, tất cả thứ thuộc về tôi.
Đối diện ánh mắt đầy ác ý trong , tôi bình tĩnh ngồi xuống.
Buổi giới thiệu vừa bắt đầu thì Chu đến muộn.
Các anh chị khóa trên nói xong, bắt đầu phần tự giới thiệu của từng người.
Lúc đầu ổn, nhưng đó một nữ sinh đi qua tôi, cố tình va mạnh vào vai tôi.
Khi cô ấy đứng lên sân khấu phát biểu xong, ánh mắt liếc về tôi:
“Có lúc tôi thấy mình xui xẻo, vất vả lắm mới đỗ được Đại Kinh Đô, lại phải người ghê tởm như thế này suốt bốn .”
ánh mắt đổ dồn về tôi.
Tô Mộng ngồi trong góc, mặt mày tràn đầy đắc ý.
Lòng đầy ác ý.
Tôi giữ nụ , rồi mở đoạn ghi âm đã chuẩn bị sẵn.
Đó là khiêu khích của con Tô Mộng dành cho tôi tôi trước đây.
30 giây thôi, đủ để làm rõ mới là con gái của bồ nhí.
Cả xôn xao, tôi bình tĩnh đứng dậy, nhìn thẳng vào mắt cô ta.
“Tô Mộng, thì ra cậu họ Lý nhỉ.”
“Sao thế, cậu với cậu tranh giành đồ của người khác quen rồi, đến nỗi quên cả tên của mình luôn à?”
“Ô, nhưng đổi họ nịnh bợ bố tôi cả chục nay, cậu không cưới được bố tôi nhỉ.”
khi tôi mất, tôi được một điều lớn nhất: có thù phải trả ngay, không để bản thân chịu oan ức.
Rốt cuộc tôi chẳng để quan tâm nữa.
Mặt Tô Mộng đã tái nhợt, cô ta vốn nghĩ tôi sẽ mất mặt mà không dám phản kháng, sẽ việc nhà tôi phá sản mà chọn im lặng.
Nhưng sao tôi phải để tôi bị bôi nhọ khi bà đã qua đời?
“Tô Mộng, bôi nhọ người đã khuất, bịa đặt vu khống. Tôi có báo cáo việc này với trường.”
Lần này, ánh mắt trong đều nhìn về cô ta.
Đã có người bắt đầu chụp ảnh.
Tô Mộng hoảng hốt bỏ chạy, suýt ngã trên đường ra ngoài.
Khi tôi trở về chỗ, nữ sinh lúc nãy va vào tôi đã đến xin lỗi:
“Cô ta đúng là đồ thần kinh, tôi đã đăng bài về cô ta lên diễn đàn trường rồi.”
“Có bệnh à? cho cô ta đến đây chứ?”
cô ấy, Chu cúi gằm đầu không nói gì.
10
Khi trở lại ký túc xá, tôi nhận được tin nhắn từ một số lạ.
“Xin lỗi, Tô Đường.”
Tôi đó là Chu .
Một trước, tôi đã chặn hết phương thức liên lạc với cậu ta.
Suy nghĩ một hồi, tôi thấy buồn nôn.
Tôi trả :
“Hai người các cậu là họa, tốt nhất đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa.”
Ngay khi tôi thoát ra, Cận Dã gửi tôi một đường link.
“Bị bắt nạt sao không nói với tôi?”
“ của tôi cậu không để trong lòng đúng không?”
Tôi nhấp vào link hóa ra là một bài đăng về chuyện xảy ra hôm nay, nhưng không nêu chi tiết.
Người đăng bài tỏ ra phẫn nộ, viết thêm:
“Tô Mộng viện Nghệ thuật đúng là một mụ điên, người đọc bài này thì nên tránh xa.”
“Ngoài ra, mắt thấy đều chưa chắc là ! Không rõ ngọn ngành thì đừng đưa ra nhận xét!”
“Mà này, tôi nói Tô Đường là hoa khôi của Khoa Máy tính thì chắc không phản đối nhỉ?”
Không muốn để Cận Dã lo lắng, tôi tô đậm dòng cuối.
“Cậu xem đi! Sao mà oan ức được, đây không phải là một khen rõ ràng sao?”
Vừa gửi đi, điện thoại đã đổ chuông.
“Mồm miệng lẻo mép.”
Giọng cậu ấy trầm ấm, rất dễ chịu:
“Xuống đây.”
“Hả?”
“Có bất ngờ này.”
Tôi xỏ dép chạy xuống.
Tiếng khẽ của Cận Dã vang :
“Gấp gì thế, cứ từ từ mà đi.”
Lúc này tôi mới nhận ra mình quên không tắt máy.
Thở hổn hển, tôi nói:
“Vậy sao cậu không tắt đi?”
Cận Dã im lặng một lúc, tôi được cả tiếng cậu ấy nuốt nước bọt.
Không hiểu sao, tim tôi như ngừng đập, ngay cả hơi thở cũng khựng lại.
Đang định nói tắt máy.
Cận Dã bỗng nói:
“Không nỡ.”
11
Ký ức trong đầu tôi như bị đánh tung thành mảnh vụn.
Tôi lại nhớ về kỳ nghỉ hè ngoái, khoảng thời gian một tháng sống cạnh Cận Dã.
chuyện mà tôi không bao giờ muốn nhắc lại ấy, cậu ấy luôn ở cạnh tôi.
Có đôi khi, người mạnh mẽ nhất cũng có trở nên yếu đuối trong một khoảnh khắc nào đó.
Tôi như con chim cành cong, cần một chút động tĩnh cũng khiến tôi suy sụp.
Cận Dã ở lại nhà tôi.
Nửa đêm, tôi mơ thấy ác mộng, giật mình tỉnh dậy khóc lớn.
Cậu ấy ôm tôi vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng tôi:
“Tô Đường, đừng , tôi ở đây.”
“Tôi là Cận Dã.”
Về , tinh thần tôi dần khá lên.
Tôi hỏi cậu ấy:
“Cận Dã, tại sao cậu lại đối tốt với tôi như vậy?”
Cậu ấy đang gọt táo, vậy thì dừng tay, quay lại nhìn tôi:
“Cậu từng cứu tôi, tất nhiên tôi phải cứu cậu.”
Hồi 10, tôi Cận Dã bị kẹt trong thang máy.
Cậu ấy mắc chứng không gian kín, tôi đã an ủi ôm chặt cậu ấy cho đến khi đội cứu hộ tới.
một lần khác, là 11.
Tôi đến hiệu sách tình cờ gặp cậu ấy, phát hiện có một nhóm người khả nghi.
Tôi đã lại gần báo cho cậu ấy .
Về mới hay, đó là kẻ thù của bố cậu ấy, định bắt cóc cậu.
ra, với tôi, đó là việc rất bình thường.
Nếu là người khác, họ cũng sẽ ra tay giúp đỡ thôi.
Nhưng cậu ấy lắc đầu:
“Không giống đâu, Tô Đường.”
Cụ có gì không giống, cậu ấy không nói, mà tôi cũng không hỏi.
Dù sao lúc đó tôi đã gặp quá nhiều biến cố, chẳng tâm trí đâu để nghĩ đến điều ấy.
Tôi nhớ, ở vùng quê, tôi Cận Dã đã nhau đi qua rất nhiều con đường.
Đó là quê cũ của bố tôi, hồi nhỏ tôi từng đến sống ở đây.
Nhưng điều lạ là, Cận Dã dường như quen thuộc nơi này hơn tôi.
Chúng tôi ngồi bờ ruộng ngắm hoàng hôn.
đêm không gió, chúng tôi nằm cạnh đống rơm ngắm sao.
Sao ở quê nhiều, lấp lánh sáng ngời.
Thậm chí đôi lúc có thấy cả mảng mờ của tinh vân.
“Cậu không? Ngôi sao gần chúng ta nhất cách đây 4,4 ánh sáng. Để ánh sáng của nó đến được mắt chúng ta, đã phải đi qua một chặng đường dài, đúng lúc đến đây, đúng lúc chúng ta ngẩng đầu lên.”
Cận Dã quay đầu lại, ánh mắt chúng tôi gặp nhau.
“Sự lãng mạn của sao tồn tại trong vũ trụ, nhưng cậu xem, chúng ta quay đầu lại có nhìn thấy nhau, chẳng phải cũng là một loại lãng mạn sao?”
…
Kỳ nghỉ hè ấy, đã khiến hai người vốn không quá thân thiết như chúng tôi, dần dần bị ràng buộc chặt chẽ với nhau.