Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9fAnKCZL1C
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“Cô đã thích chước chó bò cơ mà, bò quanh sân bốn cho tôi!”
“ lại các học viên khác nghỉ!”
Hoàng Anh điên cuồng lắc :
“Tôi không muốn! Huấn luyện viên, tôi không cố ý! Là Cố Tư ! Là cô ta giở trò!”
Tôi chưa kịp mở miệng, huấn luyện viên đã gầm lên:
“Cô bò dưới đất nào, mọi đều thấy rõ mồn một.
Liên quan gì tới học sinh khác?”
“Cô cố ý phá rối để làm gián đoạn huấn luyện đúng không? hôm qua lãnh đạo trường xử phạt cô quá nhẹ, nên hôm nay lại gọi ông ấy đến lần nữa?”
Nghĩ đến lời cảnh cáo về học bổng ngày hôm qua Hoàng Anh sợ hãi liên tục lắc .
Không cách nào, cô ta đành bò sát đất dưới cái nắng gắt và ánh mắt soi mói các bạn học, bò quanh sân hết này đến khác.
Cuối cùng bò đủ bốn , miệng khô lưỡi rát, Hoàng Anh vội vàng lao ra lề sân, cầm lấy bình nước.
Nhưng dù cố nào, cô ta cũng không đưa nước vào miệng .
Đúng lúc đó, khóe mắt cô ta liếc thấy vũng nước đọng dưới gốc cây gần đó.
Cơ cô ta mất kiểm soát, lao đến, nằm rạp đất, dùng lưỡi liếm nước điên.
Mọi hoàn toàn chết lặng.
“Trời má… Chuyện gì đang xảy ra ?!”
“Không lẽ cái mà Hoàng Anh nói… chính là cái này sao?”
“Cái loại quái gì ?”
“ mà biết … Bộ cô ta là con lai giữa với chó ?”
“Hoàng Anh, mẹ cô là chó hay ba cô là chó đấy?”
Trước những lời nhục mạ mọi , Hoàng Anh xấu hổ, giận đến phát điên… nhưng vẫn không dừng lại hành động mình.
Đột , cô ta ngừng liếm nước, bốn chân bò quanh gốc cây hai , hít hít ngửi ngửi.
— cô ta… giơ một chân lên.
Ngay , quần cô ta ướt sũng, nước tiểu nhỏ giọt đất.
Cả lớp trợn mắt kinh hãi, nấy đều bịt mũi vì mùi hôi.
“Trời má ơi, gọi là chó mà mày thật sự thành chó luôn hả? Muốn đi vệ sinh cũng không biết vào nhà vệ sinh ?”
“Không chứ? Dù là chó mày cũng là chó cái mà? Sao lại giơ chân lên tè ?”
Gương Hoàng Anh lộ rõ vẻ bừng tỉnh, cô ta giận trừng mắt nhìn tôi.
loạng choạng dậy, cô ta đã lảo đảo lao đến chỗ tôi, cả đỏ bừng vì xấu hổ lẫn phẫn uất.
“Là mày! Là mày giở trò đúng không?!”
“Cố Tư , mau dừng cái trò ma quỷ mày lại đi!”
Tôi nhíu mày lùi lại một bước, giọng đầy ghét bỏ:
“Cô nói cái quái gì ? Bị ? Tôi ép cô liếm nước hay cô giơ chân tè sao?”
“Đừng giả vờ nữa, Cố Tư ! Mày biết hết đúng không?!”
“Nếu không mày làm trò, dù tao uống bao nhiêu nước cũng không nào tè ra …”
Tôi giả vờ ngơ ngác: “Ý cô là gì? Tôi phát hiện cái gì cơ?”
“Cái gì mà uống bao nhiêu nước cũng không tè ? Cô là quái vật ?”
Mọi cười ầm lên.
“Hoàng Anh, muốn đổ lỗi cũng về mà trách ba mẹ cô chứ? Liên quan gì đến ta?”
Huấn luyện viên huýt còi buổi tập.
Hoàng Anh kéo lê ống quần ướt nhẹp, đầy tối, quay lại đội hình.
Ngay khi huấn luyện viên ra lệnh nghiêm để dặn dò, Hoàng Anh đột ngồi thụp .
Huấn luyện viên nổi giận.
“Cô định gây chuyện hoài không mệt hả? Tôi bảo nghiêm, cho cô ngồi ?!”
“Hình phạt lúc nãy quá nhẹ ?”
“Tôi không cố ý, thầy ơi… Tôi cũng không muốn… Nhưng tôi không điều khiển cơ mình…”
Huấn luyện viên nhíu mày, bước đến gần định kéo cô ta dậy. Nhưng cúi , ông ta nhảy lùi lại, mày tái mét, ôm bụng suýt nôn.
“Cô làm cái gì ?! Sao mà thối ?!”
Các bạn xung quanh cũng lần lượt ngửi thấy mùi kinh khủng, nấy đều bịt mũi chạy tán loạn.
“Hoàng Anh… không cô đang… ị đấy chứ?!”
Hoàng Anh xấu hổ đến không ngẩng , cố dậy và ôm lấy phần quần.
Huấn luyện viên gần phát điên.
“Về phòng thay đồ ngay cho tôi, quay lại chạy 5 sân! Không xong khỏi nghỉ!”
“ vẻ hôm qua nhà trường xử lý cô quá nhẹ. Không giả phá rối, tôi sẽ báo lại cho lãnh đạo!”