Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/60HumWEo8w
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
3
“Nhưng rõ ràng, cái nào ra cái đó, cái gì cần đền tôi sẽ đền đủ.”
Trần Hạo khinh miệt:
“Cái vòng đó là ngọc phỉ thúy loại băng, hai triệu đấy!”
nhạo dồn dập vang .
“Nghe thấy , hai triệu đó! Lâm Kiến Lộc, bán thân cũng đền nổi!”
“Cô Vương là vợ Kinh Long, đắc tội với cô ấy, mong nào ở Dung Thành dám nhận cô!”
Hai triệu, với học sinh nghèo, ngay cả mấy thiếu gia tiểu thư ở đây cũng khó mà rút ra trong chớp mắt.
“Tốt, tôi đền!”
Tôi dứt khoát gật đầu.
Hai triệu mà thôi, bằng tiêu vặt tháng của tôi.
Ánh mắt tôi nhìn xuống hạt vỡ tung trên sàn.
“Nhưng hạt của tôi cũng bị cô kéo đứt, cô cũng bồi thường.”
chói tai nổ khắp phòng.
“Nghèo quá hóa điên rồi à?”
“Cái nhựa rẻ rách kia đáng bao nhiêu? Mua ngoài vỉa hè trăm nghìn được cả bịch ấy chứ!”
Vương nghiêng ngả.
“Được! Tôi đền cô!”
Cô ta lôi ra ba trăm nghìn, ném thẳng mặt tôi.
“Đủ để mua cả bịch đồ rẻ rồi, đồ nghèo kiết xác!”
Tôi giẫm ba tờ đó:
“Đó không nhựa rẻ .”
“Đó là phỉ thúy thượng hạng.”
“Ha! Định lừa ai? Ai mà ngọc đều vết, cái hạt trơn nhẵn kia rõ rành rành là nhựa!”
“Lấy đồ nhựa giả làm ngọc, muốn trốn đền hai triệu sao?”
Trần Hạo càng thêm ngạo mạn:
“Tôi cô , Lâm Kiến Lộc, chuyện hôm nay cô trốn không thoát đâu.”
“Nếu cô không đền đủ hai triệu, tôi báo công an, tống cô tù!”
Điện thoại trong tay tôi bị giật và ném xuống đất, màn hình sáng hiện dãy số lạ.
Tôi nhặt điện thoại, ấn nghe.
“A lô, chào thầy Trương.”
“Tôi đến rồi, chỉ là đang gặp chút rắc rối.”
“Phòng học năm nhất Học viện Thương mại.”
“Gì ạ? Thầy đã đến sớm vậy rồi sao?”
Đầu dây bên kia sững lại.
Tôi xong, điện thoại đã bị Vương giật lấy.
“Được rồi, diễn nữa!”
“Cô là cái thá gì mà dám giả vờ quen chồng tôi, đúng là chán sống.”
“Là giảng viên của Kinh Long, tôi cảnh cáo , con Lâm Kiến Lộc gây họa lớn rồi, không chỉ bị đuổi học mà nộp hai triệu.”
“Không mang đến thì hòng đưa nó ra khỏi .”
“Tôi hai , nếu trong hai tôi không thấy , thì mong con bé được học ở bất kỳ nào ở Dung Thành.”
Trương chắc cũng lần đầu bị ta chửi sỉ nhục như vậy, im lặng lúc lâu.
Khi mở miệng lần nữa, giọng đầy giận dữ:
“Phòng học năm nhất Học viện Thương mại không? Cứ đứng yên ở đó!”
“Tôi đến ngay! Chúng ta sẽ rõ về chuyện đuổi học và bồi thường !”
Vương đắc thắng cúp máy, ném điện thoại Trần Hạo.
Trần Hạo nhạo:
“ già đó cũng đâu trẻ, mà cô cũng chịu nằm giường à?”
“So với theo già, theo tôi sướng hơn.”
“Nhưng giờ thì cô xứng làm bé nữa đâu, chơi vui thôi.”
Vương xen :
“Đủ rồi Đông Hạo, loại đàn bà bẩn thỉu mà cũng đụng , không sợ lây bệnh à?”
“Các tưởng nhà họ Trần thể hô mưa gọi gió ở Dung Thành chắc?”
Tôi nhìn cả hai, ánh mắt càng lạnh.
Trần Hạo ngửa mặt lớn:
“Nhà họ Trần chính là trời ở Dung Thành .”
Vương lạnh:
“Lo mà nghĩ mình đi. đâu già đó nghe đòi bồi thường liền bỏ chạy!”
“Đến lúc đó, cô chỉ nước tù.”
Đang lúc căng thẳng, không ai hét to :
“ đến rồi!”
Mọi đồng loạt nhìn ra ngoài, thấy tất bật chạy về phía lớp học.
Thấy đàn kia bước đến, Vương vội vàng nhào ra đón:
“ à, đang đi giao lưu học tập ở Thượng Hải sao? Sao lại về sớm vậy?”
Trần Hạo cũng chạy trước, vui vẻ gọi:
“Chú ơi!”
Trương nhìn khắp lớp, cảnh tượng hỗn loạn làm sắc mặt u ám hẳn:
“Ở đây đang xảy ra chuyện gì?”
để tôi kịp mở miệng, Trần Hạo đã cướp lời, lạnh lùng :
“ phụ nữ công khai ra giá ngay trong lớp để câu kéo trai. Bị ngăn cản thì làm vỡ vòng tay của cô phụ trách.”