Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/8KgbUSTSUf

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3

“Đừng nghĩ dơ bẩn như anh!”

Tôi trừng mắt nhìn Hàn , đúng là “chó cắn áo rách”. Tôi hỏi ngày xưa mình nhìn trúng cái gã này ở điểm nào chứ?

Hàn , không cứ to tiếng là lý đâu. chuyện bỉ ổi biết!”

Nói rồi, tôi quay sang nhìn Phương đang mình trong phòng ngủ của tôi, chỉ ló mỗi cái đầu ra:

này, nghe Hàn bảo sợ tối lắm à? sợ tối bớt mấy chuyện mờ ám nhé, kẻo ngày lại thành sự thật đấy. Tôi là thế đấy, không những thế, lát nữa tôi bữa ăn khuya thật hoành tráng nữa cơ. Chịu cứ việc ngủ tiếp nhé.”

không thèm trả lời, chỉ biết mếu máo nhìn Hàn , nước mắt tuôn như mưa:

“Anh Hàn ơi, tại em về cùng anh nên chị giận rồi không? Hay là em… em về luôn đây, kẻo anh với chị lại cãi . Anh không vui em đau lòng lắm…”

“Tối thế này con gái mình đường nguy hiểm lắm. Em vào ngủ .”

Hóa ra anh biết con gái mình buổi tối là không an toàn cơ đấy.

Vậy lúc nãy, sao anh lại hống hách tôi đường vòng từ núi xuống chỉ để đưa cái đèn pin?

Nghĩ lại bảy năm qua, hình như lần nào tôi trực đêm, nhờ anh đón anh lạnh lùng từ chối.

“Trong làng quen cả, không đâu, về .”

Bực mình, tôi chẳng hứng thú ăn khuya nữa, vệ sinh cá nhân qua loa rồi vào phòng mẹ, khóa trái cửa.

Hàn gọi tôi rót nước nóng, gọi mấy tiếng không thấy tôi trả lời lại tiếp tục ngọt ngào qua lại với Phương .

[ – .]

Cuối cùng, Phương bảo sợ tối, Hàn đồng ý ngủ lại với đêm.

Thấy tôi dậy, anh lại sán lại gần, nịnh nọt.

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

“Anh nhờ đặt hai vé xem phim rồi, không em thích xem lắm à? Hôm nay chiều em, xin nghỉ xem .”

“Dạo này trường nhiều việc, tôi không nghỉ , anh .”

Hàn bước đến trước mặt tôi, mặt mày đang tươi tỉnh xị xuống.

“Em vẫn giận à? , anh với quen cả chục năm rồi, nếu từ lâu rồi, đến lượt em?”

“Mình yêu bảy năm rồi, là vợ chồng rồi, sao em vẫn trẻ con thế?”

Đúng là, trong mắt không yêu mình, mình nói , .

Hay là, từ đầu mình ở bên lầm rồi.

“Thôi rồi, coi như anh chưa?”

Tôi lắc đầu, quay lưng thẳng ra ngoài.

“Anh không , tôi không , không cần cãi nữa.”

“Lục , em đừng dối mình nữa. Anh biết, bỏ đám tang mẹ vợ là không , nhưng ngất xỉu, là chuyện sống chết. Anh không thể vì c.h.ế.t bỏ mặc sống , đúng không?”

Tôi hiểu, thứ đánh bại mẹ tôi không là sự sống, sự sống ấy là Phương .

Hàn , anh im ồm .”

Tùy chỉnh
Danh sách chương