Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9fAnKCZL1C

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3

3

tôi lập ước pháp tam chương.

Tôi không được hù dọa cô ấy khi cô ấy vào vệ sinh, cô ấy không được động vào quỹ đen tôi.

Tôi giúp cô ấy làm một số việc đặc biệt, mỗi tuần cô ấy đốt cho tôi 1 tỷ.

khi đồng ý, tôi bỗng cảm giác, cứ mình bị mắc bẫy gì đó.

Tôi hỏi cô ấy: “Cô Hứa, chẳng lẽ ngay từ cô đã muốn bao nuôi một con quỷ để giúp cô làm việc bẩn thỉu đấy chứ?”

Cô ấy cười, nụ cười quyến rũ vô cùng, đẹp thì đẹp thật, khiến tôi giật mình trong lòng.

“Nói khó nghe vậy làm gì? lại, cứ gọi tôi là Hứa Đa Đa là được rồi.”

“Ờ… cô Hứa, tôi có vài việc vẫn nên nói rõ ràng, tôi là quỷ tuân thủ pháp luật, không việc gì cũng làm được , giới quỷ tôi cũng có…”

Lời còn chưa dứt, Hứa Đa Đa đã kéo tôi cửa:

“Nói nhảm gì ! quỷ, đi làm thôi!”

Hứa Đa Đa trang bị đầy đủ, che chắn kín mít, tôi dáng vẻ cô ấy, trong lòng run rẩy. Nếu cô ấy đi cướp ngân hàng, tôi có bị coi là đồng phạm không? Có bị trừ điểm đức không? Việc đại ca quỷ sai cũng chưa từng nói tôi.

Cũng may cô ấy đưa tôi đến một tòa văn phòng, tôi thở phào nhẹ nhõm, ngẩng lên , hình vẫn là một ty khá nổi tiếng địa phương.

Tôi nói cô làm việc đây à? Lương cao lắm nhỉ? Sao cô nghèo , còn thuê ma tôi?

Cô ấy nói: “ lắm lời quá.”

tôi vào trong tòa , Hứa Đa Đa quen đường dẫn tôi rẽ vào một căn phòng nhỏ, đó cô ấy thay một bộ đồ nhân vệ sinh, đương khi cô ấy thay quần áo, tôi đã quay lưng lại, tôi chỉ cô ấy cuối cùng, không nhét thứ gì vào trong túi.

Trong lòng tôi căng thẳng:

“Cô định làm gì? Cô không là nữ sát thủ đấy chứ? Chuyện gi3t người tôi không giúp được , sẽ biến thành ngạ quỷ đấy.”

Hứa Đa Đa mất kiên nhẫn liếc tôi một : “Không gi3t người, được chưa.”

Cô ấy hiệu cho tôi im miệng, trong lòng tôi vẫn không yên ổn. Chẳng lẽ cô ấy là gián điệp thương mại? Chuyện trộm đồ tôi cũng không làm được ? Trừ nhiều điểm đức lắm đấy.

May mà cuối cùng cô ấy đảm bảo tôi, tôi chỉ cần canh cửa, những việc khác cô ấy làm.

Tôi nghĩ đi nghĩ lại, canh cửa? Hóa tôi thành quỷ giữ cửa rồi à?

tôi lên đến văn phòng tổng giám đốc trên tầng cao nhất.

Cả một tầng rộng thênh thang, các thư ký đều đang cúi làm việc, không ai để ý có một nhân vệ sinh, còn có một con quỷ đến.

Hứa Đa Đa quét dọn một lúc, cuối cùng đến trước cửa văn phòng tổng giám đốc.

Cô ấy gõ cửa, một người đàn trung niên ba mươi tuổi mở cửa, người đàn trung niên cô ấy, hình ngạc một , kỹ mấy lần Hứa Đa Đa đội mũ khẩu trang, che chắn kín mít, cúi , rồi chui vào làm việc.

Cô ấy nháy mắt tôi, hiệu cho tôi vào trong.

Người đàn đứng cửa nghe điện thoại, Cô ấy khẽ nói tôi, bảo tôi đây đợi, đến lúc người đi rồi, đừng để cửa khóa lại.

Tôi cảm thán một câu, còn tưởng chuyện gì to tát lắm chứ, mở cửa thôi mà, đến lúc đó tôi bay vào, giúp cô ấy mở là được chứ gì.

Cô ấy nói quỷ gì, cửa là khóa vân tay, đóng lại từ trong là không mở được .

Tôi tiu nghỉu hỏi, vậy tôi đợi bao lâu? ta không đi thì tôi không được đi à?

Cô ấy nói không lâu , lát nữa ta đi họp, hai mươi phút là đi thôi.

Tôi có cô ấy bằng con mắt khác, quả làm gián điệp thương mại, đều người ta.

bỗng lại có phẫn uất.

Mẹ nó! Tính toán đến cả quỷ cũng không tha.

Hứa Đa Đa đi không lâu, quả giống cô ấy nói, người đàn cũng đi họp – mang theo cô thư ký nhỏ cửa.

Tôi nhanh tay lẹ mắt, lúc cửa sắp đóng lại, thổi rơi một cây bút, kẹt cửa.

Vài phút , Hứa Đa Đa lại lén lén lút lút trở lại, cô ấy giơ ngón tay tôi.

Tôi bực bội bay cửa.

Cô ấy làm gì tôi chả gì cả, tôi chỉ thổi gió âm thôi, có chuyện gì đừng tính lên tôi.

trong xào xạc, ngay cả tôi cửa cũng có chột dạ, may mà một lát , cô ấy , tôi ba chân bốn cẳng chạy về .

Cô ấy thay quần áo, tháo khẩu trang, tôi tâm trạng cô ấy không tệ.

Tôi nói: “Bà chủ, trả lương trước được không?”

Cô ấy nói: “Sao ? Sợ tôi quỵt lương à?”

Tôi nói không , tôi sợ cô vào tù…

cô ấy vẫn dẫn tôi đi mua tiền âm phủ, tôi đích thân chọn, tiền chuẩn nhất do Ngân hàng Địa phủ chứng nhận phát hành.

Tiền đã trong túi cô ấy, tôi rất vui, coi không bận rộn vô ích một trận.

Cô ấy hứa tôi, đợi tối trời tối đất sẽ tìm chỗ nào không có ma mà đốt.

Loại tiền vô chủ , nhặt được coi tôi.

Tôi nghĩ, mấy tiếng chắc cô ấy trụ được thôi nhỉ, hiệu suất bắt người cảnh sát cũng không cao đến .

tôi vui vẻ trở về dưới lầu .

Tôi đang chỉ trỏ cho cô ấy, nói mấy chỗ kia thường không có quỷ nào đến.

Cô ấy lại đột cúi kéo tôi một : “Chạy mau.”

Tôi , đằng xa có mấy người, hình đang cầm ảnh tìm người.

Lạy Diêm Vương tôi!

trâu mặt ngựa cũng không có hiệu suất cao đến chứ.

Tùy chỉnh
Danh sách chương