Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/60HumWEo8w

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 6

Sau đó trong bữa tiệc rượu thưởng hoa, hắn giả vờ vô tình nhắc , Từ Phi Mặc vẻ lúng túng nói:

“Đó là vị hôn thê nghếch của ta, để chê rồi.”

có gì đáng , Từ chỉ cảm thấy nàng thật đáng thương, trong lòng không khỏi xót xa thay.

Rồi lúc rời khỏi phủ Từ, hắn lại bắt gặp bóng áo xanh đậu ấy, đang nghếch theo chân một bà lão đi về phía hoa lâu.

quen nhìn nữ phục, không hiểu kiểu cách, , hắn vừa liếc đã nhận nàng ngay giữa đám đông.

Sau khi nói lại Từ Phi Mặc , sợ hắn khó xử, bèn lấy cớ cáo lui vội vàng.

Gọi là “gặp một lần” e là gượng ép, nói đúng , hắn chỉ từng thấy bóng lưng nàng lần mà thôi.

Nghĩ nàng, lòng Từ chùng xuống.

Hắn đáng thương ấy mà cầu xin đôi lời:

“Nếu đã ngưỡng mộ, chi bằng sớm thành thân, rước nàng về nhà.”

Trên xe ngựa lúc gần khởi hành, Từ Phi Mặc vén rèm, giọng khàn đục:

“Ta cũng lắm chứ, sự khó lường.

, ta thật sự hối hận, hối hận năm trước không nghe lời , sớm cưới nàng về.”

Khi xe vừa chuyển bánh, hắn mơ hồ nghe từ trong viện nhà Từ vọng một tiếng “ quân” ngọt ngào.

Tiếng gọi ấy khiến lòng Từ Phi Mặc rung động.

Hắn gần như có thể tưởng tượng : một nữ tử quân yêu chiều hết mực, đang chân trần váy mỏng giữa tiết xuân, tung người nhảy xuống từ giàn xích đu, vui vẻ nhào vào lòng làm nũng, hỏi thỏ cỏ mình đan có đẹp không.

mỉm lau mồ hôi trán nàng, khó xử nói: 

con đều không đẹp bằng nhân.”

Nàng quay đầu lại, khuôn mặt ấy lại chính là Tiểu Huỳnh.

Từng cơn sấm rền vang lên, Từ Phi Mặc giật mình tỉnh giấc.

xe nói sắp tới trạm dịch, trời trông như sắp đổ mưa.

Hắn bật khổ lắc đầu:

Hẳn là mệt phát điên rồi, mới có thể mơ thấy giấc mộng như .

Thê tử của có thể là Tiểu Huỳnh chứ.

“Chủ nhân trở về rồi!”

Hồng Tuyết chạy tới báo: đê điều đã ổn thỏa, đại nhân nghỉ dài ngày, có thể dành trọn mùa xuân để bầu bạn cùng ta.

Ta mừng rỡ vô cùng, vừa thấy hắn trở về, liền nhảy phắt từ giàn xích đu xuống, hân hoan lao vào lòng hắn.

Từ Phi Mặc đón lấy ta thật chắc, dịu dàng xoa đầu ta.

Ta vừa định lấy con thỏ cỏ hỏi hắn có đẹp không, bỗng khựng lại:

quân, ngài là ai vậy?”

6

Ngoài trời mưa như trút nước, trong phòng ánh nến mờ mờ, chiếu lên đôi vẫn dịu dàng như cũ của Từ đại nhân.

là vậy.” Từ đại nhân mỉm , “Ta vốn cũng từng thấy lạ, Thôi ấy không gọi là Tiểu Huỳnh, ta tưởng ‘Tiểu Huỳnh’ chỉ là khuê danh, cũng không nghĩ nhiều.”

Hắn càng dịu giọng, ta lại càng thấy hổ thẹn.

Ta từng nghe Từ Phi Mặc kể, Từ đại nhân là cấp trên của hắn, từng nhiều lần nâng đỡ, là người vô cùng tốt.

Một người tốt như vậy, lại ta mà bị quấy rối hôn sự một cách vô lý.

Từ Phi Mặc nói đúng, ta chỉ gây họa, chỉ đem phiền phức người bên cạnh, ai ở cạnh ta cũng sẽ xui xẻo.

Trước là thịt nướng và vịt quay – toàn là món ta thích ăn, vậy mà ta nuốt nổi một miếng, chỉ ôm bát cơm trắng, trong lòng đầy tội lỗi, nước sắp rơi.

“Đại nhân, ngài đừng trách Từ Phi Mặc… là lỗi của Tiểu Huỳnh nghếch.”

“Tiểu Huỳnh không làm gì sai .” Từ đại nhân nhẹ giọng, “Tiểu Huỳnh nhầm lẫn, là thấy kia khóc đáng thương, đúng không?”

Hắn gắp một miếng thịt nướng bỏ vào bát ta.

“Ta vốn không cưới Thôi kia, mà nàng ấy cũng gả ta. Tiểu Huỳnh phải là giúp đó ?”

Giá mà hắn mắng ta một trận tốt bao.

Không để ta nhịn đói một bữa cũng .

mà hắn lại đối xử với ta tốt như

“Vậy con thỏ cỏ này, coi như là quà tạ lỗi của Tiểu Huỳnh, có không?”

Thấy ta đỏ hoe, Từ đại nhân cầm con thỏ nhỏ ta đan từ cỏ đuôi chó, dưới ánh đèn, tai thỏ đung đưa nhẹ nhàng.

“Đừng khóc nữa, không ai trách Tiểu Huỳnh đâu.”

Hắn định đưa tay lên, dùng tay áo lau nước ta, nghĩ lại thấy không tiện, bèn đưa ta một chiếc khăn tay.

“Nếu Tiểu Huỳnh thông minh hơn chút, nếu như…”

Chợt ta nhớ tới chuyện Lục Yên dẫn người vào, vội nắm lấy tay áo Từ đại nhân:

“Tiểu Huỳnh làm một chuyện sai nữa!”

Ta kể lại chuyện ta từ chối lễ vật.

“Xin lỗi… nhiều bạc như … lại bị Tiểu Huỳnh làm mất rồi…”

Sau khi nghe ta kể chuyện Lục Yên dẫn người tới, rồi việc nha hoàn kia luôn miệng nói là Từ đại nhân đã , sắc mặt hắn lập tức lạnh đi một thoáng.

Ta cứ ngỡ hắn giận ta rồi, liền rụt giọng lại:

“Bọn nói nhận bạc rồi sẽ trở thành người thông minh.”

“Làm kẻ mệt lắm, Tiểu Huỳnh thật sự làm người thông minh.”

không đâu, Tiểu Huỳnh quen rồi, làm người cũng quen rồi.”

“Chỉ là ấy, nàng ấy đau khổ , phải làm bây giờ…”

Khoảnh khắc đó, Từ đại nhân sững lại.

Ánh hắn nhìn ta đầy xót xa, rung động, rất giống ánh của Từ Phi Mặc khi mười tuổi.

Ta định xin thay kia thêm đôi câu, Từ đại nhân nhẹ nhàng ngăn lại:

“Tiểu Huỳnh không sai. Một chút cũng không.”

Ta rụt rè nhìn nét mặt hắn, thấy hắn vẫn mỉm , mới hơi yên lòng.

Mới thành thân chưa tới nửa tháng, dường như những điều nên nói giữa thê đều đã nói hết rồi.

Tùy chỉnh
Danh sách chương