Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3VcDXCRvwO

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
4.
chuyện này quấy rầy, tôi hoàn toàn mất đi hứng thú học hành.
Thu dọn đồ đạc rồi rời khỏi thư viện ngay lập .
Việc đầu tiên tôi chính là chạy thẳng đến cà phê lấy lại bình nước của mình.
Đến nơi, tôi tìm quanh nhưng chẳng thấy đâu.
Tôi hỏi thu ngân:
“ ơi, lúc em quên bình nước ở đây, màu trắng, có hình Snoopy.”
ấy có vẻ mới đổi ca, gương mặt đầy ngơ ngác bảo tôi đợi một chút.
Một lúc sau, ấy gọi một anh viên đang xay cà phê đằng sau ra hỏi:
“Lúc cậu có thấy bình nước nào ở đây không?”
Anh chàng kia suy nghĩ rồi đáp:
“Hình như lúc anh Tịch ra ngoài có cầm theo.”
Nói rồi, anh ta chỉ tay về phía :
“Kia kìa, tay ông chủ .”
Tôi nhìn theo hướng tay chỉ liền thấy anh đẹp trai khiến tôi xấu hổ ban đang ôm bình giữ nhiệt snoopy đẩy bước vào.
thu ngân gọi anh:
“Anh Tịch, cái bình đó là của cô này quên ở đây mà, anh lại lấy đi vậy?”
Anh bước đến, nhìn thấy tôi, sắc mặt vẫn không tốt, giữ khoảng cách rất xa:
“Đây là bình của tôi, không của cô ấy.”
“Không đâu anh Tịch, lúc sáng anh bảo em lấy nước giúp mà, bình của anh vẫn còn bên này.”
Anh viên chỉ vào cây máy nước nóng cạnh đó.
Ở đó quả có một chiếc bình giữ nhiệt snoopy.
Y hệt của tôi.
Sắc mặt anh lập sa sầm, trông như vừa nuốt ruồi vậy.
“Sáng nay đông người, em lấy nước xong rồi quên mất, còn thắc mắc anh không hỏi, ai ngờ anh lại cầm nhầm bình của người khác… mà lại còn kiểu dáng, có duyên thật .”
Anh viên , nhìn chúng tôi đầy ẩn ý.
Tôi siết chặt dây đeo ba lô, mới hiểu ra mọi chuyện.
Chiếc bình tay anh, đúng là của tôi.
Tôi không nhịn được mà thở phào nhẹ nhõm.
May quá, vừa rồi vẫn là nước của chính mình.
Không có chuyện “gián tiếp hôn”, cũng không có nguy cơ bệnh.
Tôi bước tới, phớt lờ sắc mặt đang thay đổi đủ màu của anh, thản rút bình nước khỏi tay anh, nhìn ngắm kỹ lưỡng như vừa lấy lại được báu vật.
Tâm trạng cũng tốt lên nhiều.
Chợt ra điều đó, tôi tiện hỏi:
“Anh vẫn chưa đúng không?”
“ rồi.”
Anh nhíu mày, giọng nói có phần run rẩy, phảng phất cả sự bất mãn.
5.
Sau lưng tôi vang lên tiếng thì thầm của mấy viên , âm lượng không lớn nhưng lại rất rõ:
“Không chứ? Tôi có nhầm không ?”
“Anh Tịch nước của người khác á? Anh ấy bệnh sạch sẽ nặng lắm mà, tôi thề…”
“Còn không? Lần trước hoa khôi trường cố tình nhầm cà phê của anh ấy, anh ấy còn vứt luôn cái ghế mà cô ta từng ngồi.”
“Không chỉ thế đâu, vẫn còn hiền , hôm đó anh ấy sửa sang lại cả luôn mà.”
“Vậy tôi thấy, cô này xong đời rồi.”
“Chắc không đâu? Tôi thấy anh Tịch cũng không giận lắm mà, còn nữa kìa.”
“ vì đó.”
…
Khoảnh khắc đó, tôi thậm chí còn nghĩ luôn kiếp sau mình nên đầu t.h.a.i thành cái .
Nhưng nghĩ lại, chuyện này cũng không thể hoàn toàn đổ lỗi cho tôi được.
Dù thì tôi cũng đâu cố ý mua trùng bình nước với anh.
Thấy anh cứ im lặng không nói , tôi bồn chồn, yếu ớt đề nghị:
“Vậy… ngày mai… tôi cũng đi kiểm tra sức khỏe?”
Anh gật đầu đồng ý, móc điện thoại từ túi ra, mở mã QR: “Thêm liên lạc đi.”
Tôi quét mã, nghiêm chỉnh nhập tên mình vào phần lời nhắn.
Sau khi chấp nhận kết bạn, anh nhướn mày nhìn vào khung chat, giọng điệu khác hẳn sự thiếu kiên nhẫn ban , thậm chí còn có chút dịu dàng: “Lan Dĩ Sanh?”
“Tôi là Tịch Việt.”
“Ồ.”
Tôi không tiện hỏi tên anh viết bằng hai chữ nào, nên không lưu chú thích.
Sau khi kết bạn xong, anh bước qua tôi đến cây lấy nước, cầm lấy bình của mình, ngửa đầu một ngụm lớn.
Thấy không còn chuyện nữa, tôi cũng quay người rời đi.
Lúc đẩy bước ra, tôi lại vô tình được tiếng xì xào của hai viên kia.
“Anh Tịch nhập hồn rồi à? tự vui thế?”
“Bệnh sạch sẽ của anh ấy khỏi từ khi nào vậy?”
“Bình thường không ai được đụng vào đồ của anh ấy, chung nước với con còn như vậy, chắc chắn là thích người ta rồi!”
“Cô dễ thương thế này, nếu là tôi tôi cũng thích.”
“Thôi đi, chỉ riêng vụ hoa khôi trường lần trước thôi cũng đủ thấy anh ấy không thích con rồi.”
…
Cuối là giọng của Tịch Việt: “Tìm giúp tôi cách bịt hai người này lại đi.”
6.
Hôm sau, tôi dậy thật sớm Tịch Việt đi kiểm tra sức khỏe.
Hôm nay bệnh viện đông nghịt người, đợi xếp hàng hết các xét nghiệm cũng đã gần trưa.
Hai người bọn tôi đều nhịn đói từ sáng, này ai nấy đều mệt đến mức chẳng buồn mở nói chuyện.
Ra khỏi bệnh viện, tôi chợt gần đây có một hoành thánh rất ngon, bèn hỏi anh có muốn đi không.
Anh không hề do dự, gật đầu đồng ý ngay.
Tôi âm thầm thán, con người này cũng dễ tính phết chứ.
Sau khi gọi món xong, tôi ra ngoài điện thoại.
Vào lại chỗ ngồi, tôi mới chợt ra này nếu không nói trước thì sẽ mặc định cho thêm rau .
Bây hối hận cũng muộn rồi, tôi đang tự hỏi chống chọi với rau bát hoành thánh thì…
Tôi thấy Tịch Việt vẫy tay gọi chủ .
“Bác ơi, lại cho cô ấy một bát không có rau nhé.”
Tôi ngồi xuống đối diện anh, không nhịn được mà tò mò hỏi:
“ anh biết tôi không ăn rau ?”
Anh ngẩng đầu, bỗng nhìn tôi chằm chằm, như thể đang tìm kiếm mâu thuẫn câu hỏi của tôi.
Cuối có vẻ như đã xác định được từ biểu ngây thơ của tôi rằng tôi thật sự không biết.
Anh bất lực: “Vì tôi không ăn, ngửi một chút cũng không chịu nổi, được chưa?”
…
Trên đường đi taxi về trường, tôi buồn ngủ đến không mở nổi mắt, cứ gật gù trên xe.
Bệnh viện cách trường gần một tiếng đi xe, tôi cũng chẳng biết mình ngủ quên từ lúc nào.
Chỉ biết là Tịch Việt đã đ.á.n.h thức tôi dậy.
“Lan Dĩ Sanh, đến nơi rồi.”
Tôi mơ màng anh gọi tên mình mấy lần.
Không biết có ảo giác không, nhưng tôi lại thấy anh gọi rất thuận , cứ như đã gọi quen lắm rồi vậy.
Tôi tỉnh dậy, phát hiện đầu mình đang tựa vào vai anh.
Chiếc áo thun trắng phần vai của anh đã ướt một mảng.
Là nước miếng của tôi.
đến bệnh sạch sẽ của anh, tôi lập hoảng hồn, vội vàng xin lỗi:
“Xin lỗi! Tôi không biết mình dựa vào anh, cứ tưởng là xe, cái áo này tôi đền cho anh!”
Tịch Việt không lộ ra chút xúc nào, hoàn toàn không nhìn ra là có giận hay không.
Tôi còn đang nghĩ xem liệu anh sẽ tháo cánh tay hay chôn sống mình thì bác tài ở phía trước bỗng lên tiếng:
“Cô bé này, cháu chưa hiểu rõ bạn trai mình lắm nhỉ, lúc thấy cháu tựa vào xe ngủ không thoải mái, cậu ấy mới kéo cháu sang tựa vào vai mình , còn bảo bác tắt nhạc đi nữa…”
Tôi theo phản xạ lập xua tay phủ nhận:
“Anh ấy không bạn trai cháu.”
Tịch Việt nhíu mày, nhấc tay áo lên một cách ghét bỏ, cuối mở :
“Áo 1599, thanh toán qua wechat hay alipay?”
“…”
Không có chuyện mà mặc đồ đắt như vậy chứ!
Anh chẳng thèm ý đến tôi nữa, như đang hờn dỗi mà bước xuống xe trước.
Bác tài lắc đầu, lẩm bẩm một câu: “Đám trẻ bây …”