Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/60JYV4rzDy

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 7

Ba ngày sau, chuyện Nhị gia xử trí truyền ra, triều đình chấn động.

Tạ lĩnh hóa ra là nhi, nhẫn nhịn che giấu, lại vạch trần đại án thiên — trong chốc lát, danh tiếng vang dội khắp ngõ lớn hẻm nhỏ, trở truyền kỳ.

với ta, tình thế ngày một lúng túng.

Đêm khuya, Thái hậu mật triệu ta vào cung.

Ta bước vào nội các ấm trong Từ Ninh cung, lại phát hiện Hoàng đế cũng ở đó.

Hắn thay thường phục, ánh mắt ta không là ánh mắt thần tử — mà theo thứ cảm xúc sền sệt, khiến ta buồn nôn — chiếm hữu.

“Tạ lĩnh, lại .”

Hoàng đế vẫy , ra hiệu ta ngồi cạnh hắn.

Ta không nhúc nhích, vẫn quỳ trên đất:

“Thần không dám.”

“Có gì mà không dám?”

Hoàng đế mỉm cười:

“Nay ngươi đã là nhi, lại là độc của Tạ gia, phận tôn quý. Trẫm nghĩ… nếu ngươi không thể tiếp tục làm lĩnh, thì chi bằng… nhập cung làm ?”

Tim ta chợt siết lại.

“Trẫm phong ngươi làm Hoàng quý , vị ngang Phó hậu. Tạ gia vẫn được vinh hiển, ngươi cũng có thể ở lại bên trẫm.”

Hắn nói nghe đường đường .

ta hiểu rõ.

Hắn muốn nạp ta làm — không để bịt miệng thiên , mà để khóa chặt thanh đao tên Tạ gia trong lồng son hậu cung.

Càng quan trọng hơn, là giam lỏng trá hình.

Ta — kẻ biết quá nhiều bí mật — khi nhốt dưới mí mắt hắn, hắn mới yên tâm.

“Hoàng thượng.”

Thái hậu bỗng cất lời.

Bà buông chén trà, giọng lãnh đạm:

“Con bé họ Tạ là cánh chim bằng muốn tung hoành trời , bốn bức tường hậu cung , nhốt không nổi nó.”

Sắc mặt Hoàng đế cứng lại:

“Mẫu hậu…”

“Ai gia chưa chết đâu.”

Thái hậu liếc Hoàng đế, ánh mắt sắc bén như dao:

“Con bé nhà họ Tạ cứu mạng ngươi, cũng cứu mạng ai gia. Nếu ngươi nhốt nó trong hậu cung, chẳng phải khiến người trong thiên lạnh lẽo sao?”

Hoàng đế im lặng.

Hắn tuy tàn nhẫn, không ngu ngốc đến mức công khai đối với Thái hậu, càng không dám chọc thủng quân lúc nhạy cảm thế .

Ta nắm cơ hội, nâng hai dâng một chiếc hổ phù nặng nề.

“Hoàng thượng.”

Ta dõng dạc:

“Thần biết phận đã bại lộ, không thích hợp nắm giữ Cấm quân. Thần nguyện giao ra quyền, xin được đi trấn thủ biên cương, suốt đời không trở lại ! Cầu xin Hoàng thượng chuẩn tấu!”

là một cuộc trao đổi.

Dùng quyền lực trong , đổi tự do cả đời.

Cũng là tặng cho Hoàng đế một bậc thang để bước xuống.

Ánh mắt Hoàng đế gắt gao chiếc hổ phù kia.

Một khi ta giao ra, Tạ gia không uy hiếp.

Ta cũng cuốn xéo khỏi tầm mắt hắn.

Hắn cân nhắc rất lâu.

Cuối cùng, Hoàng đế vươn , nhận hổ phù.

“Chuẩn tấu.”

Giọng hắn theo mỏi mệt, cũng xen chút tiếc nuối:

“Nếu ngươi muốn đi… thì đi đi.”

07

Tin ta giao ra quyền nhanh chóng truyền khắp .

Có kẻ tiếc hận rằng Tạ lĩnh anh tài chôn vùi, có người lại âm thầm vui sướng vì đã bớt đi một Diêm sống; phe Quý tuy nguyên khí đại thương, rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm.

Ta rũ bỏ gánh nặng, khôi phục lại trang đã lâu chưa mặc.

Một trang phục màu lam nhạt đơn giản, tóc dài búi, không phấn son, lại lộ ra khí chất anh hùng mà cung không thể nào có được.

Trước ngày rời , Lục công chúa lén chạy tới tiễn ta.

Tiểu cô nương khóc đến đôi mắt đỏ ửng, kéo áo ta không chịu buông.

“Tạ tỷ tỷ, người thực sự muốn đi sao? Vậy sau … ai bảo vệ muội ?”

Ta xoa nàng, lần tiên lộ ra nụ cười ôn nhu:

“Công chúa đã lớn, cần phải học cách tự bảo vệ mình. Cung cấm nơi hiểm trở, cần tâm không lệch, ắt đi được đến cùng.”

Ta ra con dao găm mình luôn theo, trao cho nàng.

“Giữ phòng . Nhớ kỹ, đừng dễ dàng tin người — cũng đừng dễ dàng hại người.”

Lục công chúa mơ hồ gật , nước mắt lưng tròng, tiễn ta ngựa.

Đêm trước khi rời , ta đến Thiên Lao một chuyến.

Nhị gia vẫn chưa xử quyết, đang chờ đến ngày hành hình.

Hắn đã điên, tóc tai bù xù, trong ngục bắt chuột sống để ăn.

Thấy ta đến, hắn lao tới bên song sắt, gào thét chửi rủa:

“Tạ Lệnh! Con yêu kia! Ngươi không chết tử tế đâu!!”

Ta bình thản hắn, như đang một trò hề:

gia, thật ra ta phải cảm tạ ngài.”

Ta nói nhàn nhạt:

“Nếu không nhờ tham và ngu xuẩn của ngài, ta cũng chẳng có cơ hội rút lui. ngài, đã đích mở khóa xiềng cho ta.”

Nhị gia sững người, rồi cất tiếng cười điên cuồng, thê lương.

Sáng hôm sau.

Trời vừa tảng sáng, cửa mở rộng.

Một mình một ngựa, ta theo trường kiếm, trường cung, không quay mà rời khỏi cái ngục giam ta suốt hai mươi năm ấy.

Không có đoàn tiễn đưa rầm rộ, có gió sớm khẽ thổi vạt áo.

Hoàng đế đứng trên lầu , lặng lẽ dõi theo bóng lưng cô độc ấy dần xa.

Hắn siết chặt hổ phù trong — hắn biết, hắn đã mất đi một vị tướng trung nhất, cũng có thể là… người duy nhất từng thật với hắn.

Khi ta đến mười dặm đình.

Tưởng rằng đường một mình, nào ngờ bụi mù tung phía trước.

Hàng chục nam tử vận giáp cũ, lặng lẽ chờ sẵn nơi đó.

Đó là những cựu bộ của phụ , cũng là do ta huấn luyện.

lĩnh!”

Vị lão dẫn mắt đỏ hoe, ôm quyền giọng hô:

“Thuộc nguyện theo lĩnh, thề chết giữ vững biên cương!”

“Nguyện theo lĩnh!”

Tiếng hô của mấy chục người rung chuyển cây cỏ, lá vàng rơi lả tả.

ta chợt nóng , mắt cay xè — hùng tâm dâng trào.

mới là nơi ta thuộc về.

Không phải hậu cung đấu đá ngấm ngầm kia, mà là chiến trường máu lửa .

“Hay!”

Ta cười lớn, giương roi thúc ngựa:

“Huynh đệ, đi nào! Chúng ta đến đại mạc — uống rượu, ăn thịt!”

“Giá——!!”

Tiếng vó ngựa rầm rập, cuốn theo một dải bụi mù.

phồn hoa mà thối nát, đã ta bỏ lại nơi phía sau.

Chúng ta thẳng về phía sa mạc mênh mông — về tự do thật sự.

Tùy chỉnh
Danh sách chương