Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9zopSJ5Ywg
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Thứ sáu, người người tấp nập, buổi diễn thuyết của anh tôi diễn theo đúng kế hoạch.
Là tình nguyện viên, tôi và Hứa Đình Đình đều được phân công giúp việc ở hậu trường.
Anh tôi nhìn tôi khẽ gật đầu hiệu, chúng tôi ngầm hiểu không trao đổi nhiều, không ngờ Hứa Đình Đình tìm đúng thời cơ.
Nhân lúc anh tôi đi vệ sinh, cô ta chặn anh ở góc hành lang: “Anh Thịnh ! Anh còn nhớ em không?”
Giọng cô ta bỗng trở nên ngọt ngào: “Nhờ có tài trợ của anh em mới có thể đi , chúng ta từng gặp mặt một lần rồi mà!”
Anh tôi dừng bước, hờ hững liếc nhìn cô ta: “Không nhớ, cô là ai?”
Tôi ở không xa suýt nữa bật cười thành tiếng, vội vàng giả vờ sắp xếp tài liệu trong tay.
Hứa Đình Đình vẫn không bỏ cuộc, tiếp tục làm vẻ đáng thương tội nghiệp: “Anh Thịnh , em thật bị dồn vào đường cùng rồi, mới phải làm phiền anh… Lớp em có một bạn tên là Thịnh Hạ, cô ấy giăng bẫy tống em mười !”
Giọng cô ta run rẩy, nước chực trào nơi khóe mi: “Anh biết đấy, em là một sinh nghèo, đừng nói mười , dù là một em không thể lấy được!”
Anh tôi nghe tên tôi nhíu chặt mày: “Thịnh Hạ? Tống cô mười ?”
Hứa Đình Đình vớ được cọng rơm cứu mạng, khóc lóc thảm thiết bắt đầu màn kịch của mình: “Hôm , Thịnh Hạ cứ nhất quyết mời bạn đi ăn tiệc hải sản xa hoa ở nhà hàng cao cấp với mức chi tiêu hàng ngàn mỗi người. Vì đông người và cảnh tượng hỗn loạn, chính cô ấy không cẩn thận va vào em, khiến em lỡ tay làm vỡ một cái hoa ở bên cạnh.”
“Kết quả… kết quả cô ấy trở mặt, nói cái hoa là đồ cổ của Ý, cứ nhất quyết bắt em phải bồi thường mười . Em sợ lắm, khóc lóc cầu xin cô ấy, nói em có thể đi làm thêm từ từ trả nhưng cô ấy không không đồng ý, còn ở trước mặt tất cả bạn mà sỉ nhục em, nói người nghèo chúng em có mệnh hèn, còn nói nếu em không bồi thường, cô ấy sẽ bắt em ngày ngày làm bảo mẫu ký túc xá của họ trừ nợ!”
“Anh Thịnh , em biết anh kiếm không dễ dàng gì, mỗi đồng anh tài trợ em, em đều tiết kiệm từng một, hận không thể chia làm đôi mà dùng. Hàng ngày em ăn màn thầu dưa muối, số còn đều muốn dành dụm mua sách vở em. Tuy em nghèo nhưng em có lòng tự trọng chứ! có thể người khác chà đạp vậy!”
Cô ta khóc đến mức gần không thở nổi, trông yếu ớt, bất lực và thể bị bắt nạt tàn .
Anh tôi mặt không biểu cảm lắng nghe kể lể đầy sơ hở của cô ta, đột nhiên cắt ngang: “Nói nhiều vậy, vậy cô có biết rốt cuộc Thịnh Hạ là ai không?”
Giọng Hứa Đình Đình mang theo một ghen tỵ khó nhận : “Cô ấy à? Chẳng phải cô ấy là con gái của một kẻ phú hộ mới nổi, có bạc đáng ghét thôi ? Cậy gia đình có mà làm càn, ngang ngược trong trường ! Loại người không có phẩm chất và lòng trắc ẩn này, hoàn toàn không thể so sánh với anh!”
Anh tôi ngước lên, ánh anh vượt qua đỉnh đầu Hứa Đình Đình, giao nhau với ánh của tôi ở cách không xa.
Tôi bất lực nhún vai với anh, ý là tôi không làm chuyện .
Anh thu hồi ánh , nhìn Hứa Đình Đình vẫn đang thút thít trước mặt, gật đầu qua loa: “Được rồi, tình hình anh đại khái đã nắm được, đợi anh bận xong đợt này, sẽ giúp em hỏi rõ.”
Hứa Đình Đình vui mặt thể đã nhìn cảnh tôi quỳ xuống cầu xin.
Diễn thuyết vừa kết thúc, diễn đàn trường đã nổ tung, vài bài đăng mới toanh nhanh chóng được đẩy lên top hot:
[Bằng chứng nóng hổi! Vừa nãy ở hành lang nhà vệ sinh phía sau sân khấu, Hứa Đình Đình và Thịnh nói chuyện riêng, cử rất thân mật!]
luận một: [Vãi chưởng??? Vậy thì cô thanh mai trúc mã trong truyền thuyết thật là cô ta ??]
luận hai: [Không thể nào… gu của Thịnh … độc đáo thế ư? Mặt Hứa Đình Đình đã sắp thành bề mặt mặt trăng rồi, chẳng lẽ nam thần có bệnh thích mụn trứng cá ?]
luận ba: [Comment trên độc mồm thật nhưng… tôi không thể phản bác…]
Hứa Đình Đình vốn nghĩ rằng tin đồn này sẽ khiến cô ta trở thành đối tượng được mọi người ngưỡng mộ và nịnh nọt, từ hoàn toàn cô tôi.
Cô ta tưởng tượng cảnh mọi người vây quanh nịnh bợ mình, khóe môi không tự chủ mà cong lên.
Tuy nhiên, hiện thực giáng cô ta một cái tát trời giáng.
Khu vực luận không không có ngưỡng mộ, mà ngược tràn ngập chế giễu không thương tiếc và hàng loạt tiếng [ha ha ha].
Cô ta đến run cả ngón tay, tự mình xuống trận xé toạc: [Mấy người là ai mà dám ở đây bàn tán về tôi và anh Thịnh ? Tuy tôi không có ngoại hình xuất sắc nhưng tôi có một trái tim lương thiện và trong sáng! Mấy người là kẻ tầm thường nông cạn thì hiểu gì chứ?!]
Tuy nhiên, biện hộ của cô ta càng thu hút thêm chế giễu mạnh mẽ hơn từ đám đông:
[Cô lương thiện ư? Cười c.h.ế.t mất, tôi nội tâm của cô và khuôn mặt của cô đều khó mà nói nên .]
[Ai cô tự tin thế? Lương Tịnh ?]
[Làm ơn soi gương trước khi giả vờ là thanh mai được không?]
Hứa Đình Đình hoàn toàn sụp đổ, trả không suy nghĩ: [Bố mẹ người không dạy là không được tùy tiện công kích ngoại hình người khác ? Một lễ độ không có! Có tin tôi sẽ mách anh Thịnh , anh ấy đích thân đến dạy dỗ người không?]