Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6fX9LBLQB1
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
nói nhanh hơn bà: “Hả? Em đâu có quen ngủ chung với khác đâu?”
Tôi vỗ vai cậu : “Dì thương em, không bố chị với mẹ chị ra phòng khách ngủ.”
lập tức cười: “Thế được, dù sao em cũng chỉ ở mấy hôm, cũng không làm lỡ chuyện .”
Lần tiên, mẹ tôi vì không thua kém em gái ruột bà ấy đã so sánh đời, lần tiên nhẫn nhịn trước mặt tôi.
bà không bỏ cuộc.
Thế là trước mặt cậu em họ, mẹ tôi nói: “Con không được học theo chị con đâu đấy, nó bây lên đại học rồi cứng cánh rồi, đến cũng không chịu , có cũng làm . Rõ ràng là tôi sinh nó ra, nó ăn ngon mặc đẹp đi học, thế đến quản cũng không quản được.”
Bà bắt biến những chuyện nhỏ nhặt trong cuộc sống thành vũ khí xám xịt đè nén con cái.
Luôn quen thói hạ thấp con cái trước mặt quen đạt được sự thỏa mãn lệch lạc.
cậu em họ “con ngoan” trong miệng bà, đến đại học cũng không đỗ.
6.
Tôi nghe mẹ tôi nói chuyện từ lâu tai đã tự động bật chế độ phòng bị.
Tai trái không vào, tai phải cũng không ra.
Tôi nhìn cậu em họ thu dọn hành lý.
Đồ đạc của cậu trông đều đắt tiền.
Đây là đãi ngộ tôi chưa từng có.
Mặc dù cậu thậm chí không đỗ đại học, cuối cùng vào trường nghề.
mẹ cậu vẫn hết mực cưng chiều, được nấy, thậm chí đến mức nuông chiều quá mức.
Thực ra tôi chưa bao được nuông chiều quá mức, chỉ được đối xử bình thường thôi.
hồi bé, cô giáo trong lớp đi trắng trơn tham gia cuộc thi hát, mẹ tôi đưa tôi trắng có sọc đen đã được bà dùng phấn tô trắng, tiện thể dạy tôi: “So bì vô ích có giúp con học giỏi hơn không? Cuộc thi chỉ có bài hát thôi, thế này là đủ rồi.”
Tôi đã đi vậy đến trường từ sáng sớm.
Sau đó, đến buổi chiều thi, phấn đã bay hết từ lâu, lộ ra màu gốc.
Cô giáo bất đắc dĩ phải điều chỉnh, chuyển tôi từ vị trí hát chính xuống hàng cuối không mấy nổi bật.
Từ ngày đó, tôi thường xuyên cảm thấy tự ti vì thiếu thốn, dằn vặt rất lâu.
“Em đến đây chơi mấy hôm?” Tôi hỏi .
“Mẹ em em nghỉ xong là đi học luôn, em đừng làm lỡ việc đánh mạt chược của bà ấy.” Thẳng thắn nói, tôi và không có mâu thuẫn , ngược quan hệ riêng tư của chúng tôi khá tốt.
Cậu vừa thu dọn vừa nói: “Hay là em ngủ phòng khách đi, em vào phòng bố mẹ chị thật, mẹ chị không cằn nhằn chị buổi à?”
Ngay ngoài cũng hiểu cách hành xử của mẹ tôi.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
“Không sao, chị quen rồi.” Tôi ra hiệu cậu nhặt tất thối lên, “Em vứt tất thối của em xuống dưới bàn trang điểm của bà là giúp chị nhiều nhất rồi đấy.”
“Vâng vâng vâng.” hỏi, “Chị phải không sao?”
Ban là vậy, tôi vì chị gái.
[ – .]
Đành phải đây phát điên thôi.
Sáng sớm hôm sau, chị gái tôi cũng .
mệt mỏi trông già đi chục tuổi.
Tôi đặc biệt dặn chị tôi đừng đưa con .
Mẹ tôi vừa đến đã than thở sofa không ngủ được, tuổi này rồi phải chịu khổ sở thế này, bây lưng đau nhức có lẽ sắp c.h.ế.t đến nơi rồi.
“Có phải con mẹ c.h.ế.t không hả? là sinh viên đấy, cứ hễ nghỉ là ngủ đến tám rưỡi mới dậy, có nề nếp .”
Tôi bình tĩnh xem bà diễn, rồi cũng bình tĩnh gọi đồ ăn sáng mang đến.
Hy vọng mẹ tôi làm sáng tôi là điều không thể.
Ngay hồi học cấp ba, thời gian eo hẹp vậy, tôi vẫn tự làm sáng.
Không chỉ sáng, tan học tôi phải làm tối.
Theo lời mẹ tôi nói , đây là đang rèn luyện khả năng thực hành của tôi, tôi không trở thành kẻ mọt sách.
Nếu không phải thời gian gấp gáp, công việc nhiều, có lẽ cuối tuần bà tôi đến các quán ăn xung quanh bưng bê rửa bát rèn luyện.
“Chị nói với anh rể chưa?” Tôi khẽ hỏi chị gái, “Thế nào rồi?”
Chị gái bất lực lắc : “Đừng nói đến anh rể, ngay mẹ bên này cũng…”
Tôi ấn chị gái ngồi xuống sofa nghỉ ngơi: “Chúng cứ từ từ, chị cũng biết rồi đấy, mẹ sĩ diện lắm.”
Vừa nói đến đây đồ ăn sáng của tôi đến.
Tôi mở hộp đồ ăn ra, bên trong là ba bát mì: “Chị, , hai ra ăn sáng đi.”
Chị gái liếc nhìn mẹ đang không vui bên cạnh, nhỏ giọng nhắc nhở: “Em chỉ mua ba phần thôi à?”
Tôi gật : “Đúng vậy, ba phần. Chị ăn nhanh đi, nguội không ngon nữa.”
Mẹ tôi lập tức ở bên cạnh nói móc: “Ôi giời ơi, nuôi con gái quả nhiên vô dụng thật đấy. Tôi vất vả nuôi lớn, bây đến sáng cũng không có phần.”
Tôi vẻ mặt ngạc nhiên: “Mẹ, phải mẹ mẹ không ăn sao?”
Mẹ tôi lập tức phản bác: “Khi nào tôi tôi không ăn? Tôi vất vả kiếm tiền ở thế này, không ăn sáng làm sao được?”
Tôi gật có không: “Ra là vậy, trước đó rõ ràng mẹ nói là mẹ dù c.h.ế.t cũng không cần đồ của con, càng không ăn miếng của con.”
“Tiền của con phải là tôi con à? Tôi ăn miếng không được à?”
“Mẹ, mẹ quên rồi sao? Mẹ từ lâu đã không con tiền sinh hoạt phí rồi, đều là tiền con tự đi làm kiếm được. Đã là tiền của con chắc chắn mẹ không được ăn, con xót mẹ, con sợ mẹ nghĩ quẩn.”
“Được được được. Mồm mép con giỏi thật đấy, con xem chị con kìa, chưa bao độc ác con.”
Tôi không ý đến bà ấy, kéo chị gái và ăn sáng.
Thằng nhóc kia biết đã vứt tất thối dưới bàn trang điểm của mẹ tôi chưa đã vội vàng chuồn mất.
Tôi không ý đến nó, chỉ giả vờ trò chuyện với chị gái: “Chị biết không, chị gái bạn cùng phòng em oách lắm đó, nghe nói lấy được anh chàng con giàu, quan trọng là cô ấy điều kiện cũng không tốt.”