Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3fulujWJsj

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Một vụ tai nạn xe, chồng tôi và bé thanh thép đ.â.m xuyên người.
Cảnh hỏi tôi: “Cứu ai trước?”
Tôi vung tay lớn tiếng: “Hả? Chôn hay là thiêu?”
1
thời gian hòa giải trước ly hôn, tôi, Biện Khải và Lâm Thiến cùng nhau đến cục dân chính.
Tôi và Biện Khải đặt lịch ly hôn lúc 10h30, còn anh ta và Lâm Thiến đặt lịch kết hôn lúc 11h.
Lâm Thiến đã bảy tháng rồi, thực sự không kéo dài thêm được nữa.
tôi không kiện Biện Khải tội trùng hôn, chủ yếu là vì anh ta tôi quá nhiều tiền!
Không ngờ, khi xe được nửa đường, hai người này lại cãi nhau ngay trước tôi.
Nguyên nhân là do Lâm Thiến yêu cầu hoa hồng trong lễ cưới là màu tím hồng.
Không ngờ cái tai lợn của Biện Khải lại thành hoa hồng bằng giấy hồng.
Bản thiết kế 3D ra, không khác gì linh đường trong một nốt nhạc.
“Lão Biện, anh có bệnh không? Nhà anh kết hôn dùng hoa giấy à? Anh cố ý muốn tôi tức c.h.ế.t không?”
“Ồn ào cái gì, nhầm thôi , đổi là được chứ gì?!”
“ nhầm nhầm! Anh có bao giờ nghiêm túc lắng tôi một câu không?”
“Thì sai cũng sai rồi, em muốn anh gì?”
“Anh… Anh cái thái độ gì thế hả?”
Hai người này càng cãi càng hăng, tôi ngồi ở , thực sự cạn lời.
Lâm Thiến khóc ngoảnh lại nhìn tôi: “Chị Từ, chị xem tôi có dễ dàng gì không? Không danh không phận sinh anh ấy. có yêu cầu thế này anh ấy cũng không tâm, thế này sao sống nổi chứ!”
Tôi: “ , đều là anh ta không đúng. Đừng kích động, không tốt đứa bé.”
“Anh sao lại không tâm chứ? Hàng ngày anh vất vả bận rộn lo sự nghiệp, là vì nuôi ai đây? là nhầm có một câu thôi, đáng ầm lên thế sao?”
Biện Khải cũng ấm ức.
Tôi: “Đúng đúng đúng! Anh vất vả kiếm tiền nuôi gia đình không dễ dàng gì, đều tại tôi lấy mất căn nhà của anh. Lâm Thiến đang , anh nhường cô ta một .”
tránh hai người này cãi nhau quá hăng, chậm trễ việc ly hôn của tôi, tôi chủ động đề nghị đổi chỗ với Lâm Thiến.
“, Lâm Thiến, cô ngồi , bình tĩnh lại , đừng chấp nhặt với tên đầu heo này.”
Lâm Thiến lau nước mắt ôm bầu chuyển xuống .
Miệng vẫn không ngừng lải nhải oán trách.
“Đều là tại chị, nếu chị biết sinh thì đến lượt tôi khổ thế này sao?”
Tôi: Mẹ nó!
Hai cái thứ cặn bã này, đứa thì bé , thằng kia thì ngoại tình, cuối cùng lại biến thành lỗi của tôi hết chắc?!
Người ta trời có mắt, nếu ông trời thực sự có mắt, sao không nhanh chóng giáng xuống.
Rầm! Một tia sáng trắng lóe lên, tai tôi ù suốt mấy chục giây.
Túi khí bung ra đập thẳng vào tôi, hai chữ “tai nạn” lập tức hiện lên trong đầu.
Biện Khải đã đ.â.m vào đuôi một chiếc xe tải lớn.
Một thanh thép dài mấy mét, đường kính bảy tám centimet từ thùng xe rơi xuống.
Nhanh như chớp, nó đ.â.m xuyên qua kính chắn gió!
Thanh thép đ.â.m xuyên lồng n.g.ự.c của Biện Khải. Rồi tiếp tục xuyên qua lái, cắm thẳng vào Lâm Thiến ở .
Còn tôi, vì mới đổi chỗ ngồi lên phụ lái, ngoài việc túi khí đập đau , chẳng hề hấn gì.
Ờm…
Xin lỗi ông trời, lúc nãy tôi chửi hơi to.
……
Tôi tên là Từ , năm nay hai mươi chín tuổi, là giáo viên dạy toán cấp hai.
Năm năm trước, tôi kết hôn với Biện Khải, nhưng mãi không có .
Mẹ của Biện Khải luôn chê tôi gầy, tôi không dễ sinh đẻ.
Không đến bệnh viện chính quy kiểm tra, cứ nhất định nhờ người tìm một lão trung bắt mạch.
Đến khi ông ta phán tôi cung hàn huyết hư, bà ta mới thôi.
Thuốc đông uống không ít, tôi vẫn chẳng có động tĩnh .
Tôi không tin, tự mình đến bệnh viện kiểm tra, kết quả hoóc-môn, hoàng , kỳ kinh nguyệt đều hoàn toàn bình thường.
Nhưng mặc kệ tôi thế , Biện Khải cũng không thừa nhận vấn đề có nằm ở anh ta.
Cứ thế giằng co không lạnh không nóng một thời gian, cuối cùng, Biện Khải dẫn theo Lâm Thiến bầu đến tìm tôi.
Được thôi, đã thế anh ta dùng hành động thực tế chứng minh mình không có vấn đề gì.
Thì tôi cũng có cứng rắn đưa ra điều kiện ly hôn.
Tôi lấy căn nhà, lại Biện Khải một phần tiền trong tài khoản, coi như bắt anh ta ra tay trắng.
2
Nửa tiếng , xe cảnh , xe cứu hỏa, xe cứu thương đều tới, tiếng còi inh ỏi chặn đứng nửa phố.
Tôi khoác một tấm chăn cứu hộ ngồi bên lề đường, vẫn còn hoảng hốt, thu hút không ít người đến an ủi.
“Cô tên Từ ?”
Cảnh bước tới xác nhận danh tính.
Tôi gật đầu.
Cảnh : “Hai người thương trong xe có quan hệ thế với cô?”
Tôi: “Người đàn ông là chồng tôi, đứa bé trong người phụ nữ là của chồng tôi.”
Sắc cảnh lập tức trở nên nghiêm túc: “Cô Hứa, cô có biết hộ là hành vi phạm pháp ở nước ta không?”
Tôi: “Hả?”
Tôi vào hai kẻ đang bê bết m.á.u trong đống đổ nát, cao giọng: “Mắt anh có vấn đề à? Nhìn hai người bọn họ kìa, ân ái quấn quýt, không rời không bỏ, có chỗ giống hộ không?”
Lâm Thiến: “Đau quá, A Khải, em đau lắm, em… em sắp c.h.ế.t rồi, mau cứu em! Cứu em trước!”
Biện Khải: “Đừng động! Đ*t mẹ, đừng có động! Khụ khụ khụ! Mẹ nó, em có thấy không, đừng động nữa! Anh cũng đau muốn c.h.ế.t đây này! Cứu mạng! Mau cứu anh trước!”
Tôi: “…”
Cảnh : “…”
Tôi : “Cách hiện tình cảm có lẽ khá đa dạng nhỉ?”