Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3VYaisX5Gr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“Xác Anh Anh còn chưa lạnh, ông đã vội vàng ở bên con tiện nhân đó rồi sao? Ông muốn Anh Anh c.h.ế.t không nhắm mắt phải không? Trên đời sao lại có người cha như ông chứ?”
Mẹ tôi ném chậu cây vào người Trương Hạc.
Trương Hạc không tránh kịp, lãnh trọn một đòn, càng thêm tức giận.
“Bà bớt lấy Anh Anh ra mà nói chuyện đi! Tôi là cha nó, tôi ly hôn, còn phải bận tâm đến cảm nhận của nó sao?”
Ông ta đã muốn ly hôn từ lâu rồi. Ông ta cũng đã sớm không còn tình cảm với hai mẹ con chúng tôi.
Thần trí ông ta đều đặt vào Kỷ Linh.
Hơn nữa, Kỷ Linh đang mang thai, là đứa con trai mà ông ta hằng mong ước.
Ông ta cũng không phải đến để bàn bạc với mẹ tôi, ông ta đến là để thông báo.
“Đợi tang lễ của Anh Anh xong xuôi, giấy thỏa thuận ly hôn sẽ được gửi đến.”
Nói xong, ông ta quay đầu bỏ đi không thèm ngoảnh lại.
Căn phòng khách trống rỗng, chỉ còn lại mẹ tôi một mình ôm di ảnh tôi khóc.
Tôi bảo người hầu đỡ tôi xuống lầu, ôm lấy bà.
“Mẹ, ly hôn đi, cái không nắm chặt được, chi bằng cứ hất tung nó đi.”
Tối qua khi tôi khuyên bà, bà vẫn chưa có ý định này. Nhưng bây giờ, giấy thỏa thuận ly hôn đã sắp được gửi đến rồi.
Mẹ nhìn tôi, bật khóc nức nở.
“Tỏa Tỏa, con và Anh Anh, hai chị em con thật giống nhau, trước đây Anh Anh cũng nói vậy. Mẹ có lỗi với Anh Anh, cũng có lỗi với con.”
Bà dần chìm vào sự tự trách.
“Mẹ chỉ lo làm vợ hiền cho cha con, mà lại bỏ bê các con. Các con xích mích với nhau, chúng ta cũng không kịp thời khuyên ngăn, còn để Anh Anh bị loại người như Kỷ Hành dụ dỗ…Tất cả là lỗi của mẹ.”
Sự tự trách này, tôi và chị đều cảm thông.
Nhưng…
Sông có khúc, người có lúc. Người sống, làm sao không mắc lỗi, chỉ cần mẹ yêu thương chúng tôi như trước, là đủ rồi.
23
Mẹ tôi đã thông suốt, tự nhiên không còn lo lắng nữa.
“Tỏa Tỏa, Anh Anh đã đi rồi, tất cả mọi thứ trong nhà chỉ có thể để cho con. Mẹ đã đánh cược sai cuộc hôn nhân, không thể làm liên lụy con nữa. Tối qua con nói sẽ để cha con ra đi tay trắng? Chẳng lẽ con có cách nào sao?”
Vẻ mặt mẹ tôi quyết tâm, như trẻ ra mười tuổi.
Bà vực dậy tinh thần, lựa chọn đấu tranh vì con gái.
Tôi trong lòng điên cuồng hỏi Trương Tỏa Tỏa:
“Chị mau nói đi!”
“Trương Tỏa Tỏa!”
Một lúc lâu, cô ấy không trả lời tôi.
Tôi còn cho rằng cô ấy đã hồn bay phách lạc.
Tôi và cô ấy tuy cùng một thể xác, nhưng dù sao cũng là những linh hồn khác biệt, tư tưởng của chúng tôi đều độc lập và riêng tư.
Tôi lo lắng rất lâu, chị ấy mới trả lời tôi.
“Không gọi chị nữa à?”
“?”
“…Chị ơi.”
Hôm nay là ngày tôi gọi “chị” nhiều nhất trong đời.
“Dưới bàn trang điểm trong phòng chị, có một tờ giấy cam kết.”
“Đó là khi Trương Hạc và mẹ kết hôn, ông ngoại đã buộc Trương Hạc lập ra. Nếu trong thời gian hôn nhân Trương Hạc ngoại tình, ông ta sẽ mất tất cả cổ phần công ty, cũng như toàn bộ tài sản trong hôn nhân, ra đi tay trắng.”
Tôi kinh ngạc. Ông ngoại vậy mà để lại một nước cờ này, nhưng tại sao chỉ đưa cho chị?
Khi ông ngoại mất, tôi và chị mới mười tuổi. Chị còn nhỏ như vậy, đã phải giữ những thứ quan trọng như này rồi sao?
“Mẹ thì mềm lòng. Em chỉ biết mỗi Kỷ Hành thôi. Ngoài chị ra còn ai nữa sao?”
[ – .]
Trương Tỏa Tỏa hỏi ngược lại tôi với giọng điệu không vui.
Tôi vô thức cúi đầu, má nóng bừng.
Thì ra…
Một mình chị đã gánh vác quá nhiều .
“Chị ơi, chị vất vả rồi, em xin lỗi.”
“Hừ…”
Không sao, chị không chấp nhận, em sẽ nói mãi cho đến khi chị chấp nhận.
24
Chúng tôi cầm trong tay tờ giấy cam kết do chính tay Trương Hạc viết.
Tiếp theo.
Chúng tôi chỉ cần chứng minh ông ta ngoại tình.
Thật ra rất đơn giản.
Bụng của Kỷ Linh chính là bằng chứng.
Chỉ là…
Kỷ Linh được Kỷ Hành bảo vệ rất tốt.
Sau khi Kỷ Hành phá sản một lần, tôi đã ở bên anh ta giúp anh ta gây dựng lại, anh ta dấn thân vào một ngành nghề mới nổi. Hai năm nay, tiếng tăm đã vượt qua gia đình chúng tôi, nếu thật sự đấu, chưa chắc chúng tôi đã là đối thủ của anh ta.
Nhưng chúng tôi chỉ có cơ hội này thôi.
Tôi nhờ người trà trộn vào bệnh viện, chụp lại bằng chứng Trương Hạc và Kỷ Linh thân mật.
Nửa tiếng sau, tôi nhận được ảnh ngay cổng bệnh viện.
Trong ảnh, đôi già trẻ đang ôm hôn say đắm, trong mắt Kỷ Linh tràn đầy hạnh phúc. Nếu không tận mắt chứng kiến, tôi thật sự không tin, Kỷ Linh lại thích Trương Hạc.
Nhưng trong mắt cô ta thật sự có tình yêu.
Khó trách…
Cô ta lại dốc hết tâm sức muốn phá tan gia đình Trương Hạc, thậm chí không tiếc nói dối, giả vờ là nạn nhân, khiến Kỷ Hành chia tay tôi, gián tiếp dẫn đến cái c.h.ế.t thảm của tôi.
“Biết thế, tôi đã nhường gã cha cặn bã này cho cô ta rồi.”
Chị gái thân yêu của tôi, chị ấy bảo tôi cất kỹ ảnh, đừng xem nữa, chị ấy thấy ghê tởm.
Tôi cũng vậy, cất ảnh vào túi, tôi đẩy xe lăn quay người lại.
Nhưng không biết từ lúc nào, Kỷ Hành đã đứng trước mặt tôi.
25
Kỷ Hành kéo tôi khỏi xe lăn, ghì chặt tôi vào xe anh ta.
Anh ta tránh nhìn mặt tôi, nhưng ánh mắt lại không kìm được cứ liếc qua.
Không còn cách nào khác.
Khuôn mặt của chị, thật sự quá giống với tôi.
“Trương Tỏa Tỏa, cô muốn làm gì?”
“Chụp bằng chứng cha tôi ngoại tình, để ông ta ra đi tay trắng.”
Tôi cũng không che giấu.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Anh ta tỏ vẻ khinh thường: “Chỉ bằng cái này sao?”
“Cái đó anh đừng bận tâm, tôi ngược lại muốn hỏi anh, em gái tôi xác còn chưa lạnh, anh lại muốn Trương Hạc ly hôn với mẹ tôi sao?”
Tôi đã từng nếm trải sự tàn nhẫn và vô liêm sỉ của Kỷ Hành, nên hỏi vậy cũng chẳng thiệt gì.
“Tôi yêu Anh Anh là thật, nhưng Kỷ Linh là em gái tôi, tôi không thể để danh tiết của em gái tôi bị tổn hại. Giao ảnh ra đây, tôi có thể coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra.”
Anh ta nhìn thẳng về phía trước, nói một cách vô cảm.
Những lời này, tôi đã nghe anh ta nói rất nhiều lần.
Anh ta có thể hy sinh bất cứ thứ gì vì Kỷ Linh, chỉ vì một lời dặn dò của cha mẹ trước khi qua đời.
New 2