Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/4L9gnSyc2i

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

4

7

Xử lý xong vụ lùm xùm , dù tôi và Mặc Ngôn muốn kín tiếng cũng không thể được nữa. Lúc nào cũng có người tìm gặp chúng tôi thông qua mạng xã hội.  

Không được thì khỏi cần luôn, tôi đâu làm sai sợ. 

Phán quyết rành rành ra , nếu mẹ dám tìm tôi gây rối thì tôi báo cảnh sát.

Gây rối một lần, hoặc là bồi thường và xin lỗi, hoặc là giam vài ngày. 

Xem ai chịu không nổi trước!  

Do tôi đã nghỉ việc, mẹ mò tận tới khu chung cư tôi sống để gây rối. Từng xem những video trên mạng quan đến vụ việc của gia đình tôi, bác bảo vệ bày tỏ sự thương cảm sâu sắc. mẹ tôi xuất hiện, bác ấy ngay lập tức cây gậy răng sói đã phủ bụi lâu ngày ra:

“Lần sau dám tới thì coi chừng tôi !”  

Nhờ bác bảo vệ, mẹ tôi mới đến hai lần đã không dám quay .

Tôi cũng thoải mái hơn, không cần tục làm phiền cảnh sát nữa.  

…  

(*đổi góc nhìn)

Mất cái cây hái ra tiền, Lý tìm đến quấy phá hai lần lần nào cũng ông bảo vệ cao to đuổi chạy mất dép. 

Không cam tâm, tức giận đến mức phát bệnh.  

“Thiên Bảo, rót cho mẹ xin cốc nước.”  

yếu ớt gọi tên Hứa Thiên Bảo khuôn mặt tái nhợt.  

Đáp là sự im lặng c.h.ế.t chóc.  

Lúc , Hứa Thiên Bảo đang say sưa quán bar. Hắn không hề lắng về vấn đề tiền bạc. Từ nhỏ đến lớn, cần hắn muốn thứ , mẹ hắn đều chiều hết.  

hèn nhát của hắn chẳng bao giờ thoát khỏi sự kiểm soát của mẹ.  

“Anh Bảo, nghe nói nhà anh dạo lộn xộn dữ lắm, sao rảnh rỗi đi nhậu tụi em vậy?”  

“Lộn xộn thì lộn xộn, chơi là việc của chơi, hai chuyện quan đến nhau?”  

“Thì ý là em tưởng anh không cho anh tiền nữa…”  

“Sao, sợ tao không trả được tiền à? nay tao bao!”  

chiều hư, Hứa Thiên Bảo quen thói muốn được nấy, thêm bình thường đám bạn hay nịnh bợ hắn vì hắn rủng rỉnh, hắn chưa từng chịu nhục nhã thế

hết số tiền ít ỏi túi, hắn ném lên bàn để tỏ ra hào phóng.  

Đám bạn đưa mắt ra hiệu cho nhau, rồi bắt đầu tâng bốc hắn:  

“Anh Bảo nhà mình thì làm sao thiếu tiền được, ở đây ai chẳng biết tiếng tăm của anh Bảo!”  

8

nằm bệnh mấy ngày liền không bóng dáng Hứa Thiên Bảo đâu, lòng lắng lắm. Chưa kịp ra ngoài tìm thì đã hắn mặt mũi bầm dập, khập khiễng bước vào.  

“Ôi bảo bối của mẹ! Đứa khốn nạn nào đánh con, nói mẹ nghe, mẹ đi tính sổ nó!”  

“Tại mẹ chứ tại ai! Nếu không vì mẹ không có tiền thì con đâu có người đánh ra thế !!”  

Hứa Thiên Bảo giận dữ đẩy Lý một cái khiến loạng choạng ngã phịch xuống đất.  

“Là tại mẹ vô dụng, mẹ có lỗi con!”  

Tối sau khi uống rượu, Hứa Thiên Bảo đám bạn kéo vào sòng bạc. tay vốn đã không có bao nhiêu, chẳng mấy chốc hắn nợ ngập đầu.  

Đám đàn em tình hình không ổn, chuồn mất hút.  

bắt , Hứa Thiên Bảo muốn gọi cho Lý cầu cứu khổ nỗi điện thoại hắn không lưu số của .  

“Theo lệ cũ, làm gọn ghẽ vào.”  

Ông chủ sòng bạc định m.ổ b.ụ.n.g nội tạng của Hứa Thiên Bảo để bán tiền.  

“Đừng g.i.ế.c tôi, đừng g.i.ế.c tôi! Tôi gái, anh rể của tôi rất giàu, chắc chắn họ giúp tôi trả nợ. Các người thả tôi ra, tôi nhất định trả đủ tiền!”  

Hứa Thiên Bảo run rẩy quỳ trên đất, tục dập đầu đến chảy cả m.á.u không hề hay biết.  

hào hứng nhìn hắn: “1 tỷ, đổi cái mạng mày.”  

“1… 1 tỷ?!”  

Hứa Thiên Bảo ngã phịch xuống đất, cho dù có là hắn thì cũng không thể nào ra số tiền nổi.  

“Ra tay đi.” không muốn phí lời.  

“K… khoan đã!!! Tôi mạng gái tôi ra đổi!”  

đồng ý đề nghị của hắn. Phụ nữ thường kiếm được giá hơn đàn ông nhiều, không thiệt đi đâu. trước , vẫn hành hạ Hứa Thiên Bảo vài ngày rồi mới thả cho hắn về.  

Về đến nhà, Hứa Thiên Bảo bàn giả bệnh để dụ Hứa Thiên Tình đến. không ngờ, Hứa Thiên Tình đã chặn toàn bộ cách họ có thể lạc.  

Hứa Thiên Bảo 10 ngày. vòng 10 ngày không đưa được Hứa Thiên Tình đến tay thì người c.h.ế.t là hắn.  

9

“Mặc Ngôn, không hiểu sao nay em nôn nao, làm vỡ mấy cái bát lúc rửa nữa.”  

Theo lý nói, đã năm sáu ngày họ không quấy rầy tôi, đáng lẽ tôi nên vui mới . dạo tôi bất an, họ đang âm mưu chuyện .  

“Có lẽ em mệt quá thôi. Vài ngày nữa anh nghỉ phép rồi chúng đi chơi đâu , thư giãn một chút nhé.”  

Thật sự là vậy ư?  

Dự cảm xấu vô cớ đè nặng lên tôi khiến tôi không tài nào thở nổi. Hy vọng tất cả là tôi nghĩ ngợi quá nhiều thôi.  

sau, mắt tôi máy tục. Tôi Mặc Ngôn gặp chuyện không may nên túm áo anh, không cho anh đi.  

nay anh có thể không đi làm được không? Mắt em giật mãi, em cho anh.”  

“Xin lỗi bé cưng nay thì không được rồi, anh có một hợp đồng lớn hẹn ký ngày. Ngày anh ở bên em, được không?”  

lắm tôi cũng chẳng thể làm khác, dù sao đây cũng là những suy đoán vô căn .  

Cuối cùng, tôi đành dặn dò anh vài câu rồi để anh đi làm.  

Mãi cho đến tối, hai đứa đi dạo sau bữa cơm, vẫn không có chuyện xảy ra.  

Có lẽ là tôi hão thật.  

Tùy chỉnh
Danh sách chương