Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/10t3CFo17o
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Con gái của người giúp việc đã âm thầm sửa đổi nguyện vọng thi học của tôi, biến “ học Bắc Kinh” thành “Học viện Điểu”.
Cô ta vu khống rằng tôi cố tình đổi nguyện vọng vì giận dỗi, khiến bố mẹ giận đến mức đoạn tuyệt quan hệ với tôi.
Cô ta tung tin đồn nhảm tôi, bạn trai đứng trước toàn thể giáo và học sinh mắng tôi là ghê tởm.
Cô ta cố tình ly gián, khiến bạn bè tôi lần lượt rời xa tôi.
Cuộc đời tôi rơi vào tuyệt vọng, còn cô ta lại dùng tiền bố tôi chu cấp để vào học.
Trước khi tôi chết, cô ta cười nói sẽ thế tôi, tiếp nhận trọn vẹn tình yêu của bố mẹ tôi, bạn trai tôi và cả bạn bè tôi.
Khi mở mắt ra lần nữa, tôi đã quay đúng ngày nguyện vọng.
Con gái của người giúp việc đứng ở cửa phòng ngủ, mỉm cười hỏi: “Du Du, cậu nguyện vọng chưa?”
1
Cao Tiểu Vi mặc chiếc váy trắng Dior, đeo vòng cổ và vòng Cartier.
Kết hợp với khuôn mặt trái xoan trắng trẻo cùng ánh mắt ngây thơ, cô ta trông tú dịu dàng như một đóa hoa nhài.
Khí chất này, chắc chắn không phải do người mẹ lương tháng sáu nghìn của cô ta bồi dưỡng nên.
Giọng cô ta thân mật, như thể thật lòng vui mừng cho tôi.
Tôi nheo mắt lại.
Ba trước, cô ta đến nhà tôi, tôi và bố mẹ vẫn luôn cô ta như người nhà.
ăn, quần áo đến những món tôi dùng, trong nhà chuẩn bị cho cô ta một phần.
Bố tôi nhờ quan hệ, đưa cô ta vào học cùng trường trung học trọng điểm với tôi.
Gia sư vàng mẹ tôi mời riêng cho tôi, cô ta cũng được học chung.
Những buổi tụ tập của hội con nhà giàu, tôi đưa cô ta đi cùng để hòa nhập.
Trước mặt tất cả mọi người, tôi nói rằng Cao Tiểu Vi chính là em gái tôi.
Nhưng dù có như , kiếp trước trước khi tôi chết, cô ta vẫn nói rằng đã chịu đủ cảnh làm nền cho tôi.
Số tiền tôi có, tình yêu của bố mẹ, thành tích mà tôi tự hào, bạn trai là hotboy của trường – tất cả khiến cô ta ghen tỵ đến phát điên.
Ha.
Chết một lần rồi tôi mới hiểu, chó sói vong ân bội nghĩa mãi mãi là chó sói vong ân bội nghĩa, có nuôi thế nào cũng không thuần hóa được.
Tôi khẽ nhếch môi cười.
“Đúng , tôi Bắc . Cậu chưa? Với điểm của cậu, chắc vẫn có thể vào một trường Nhị bản đấy.”
Cao Tiểu Vi mím môi, không lên tiếng.
Cùng nhận nền giáo dục như suốt ba , tôi 680 điểm, cô ta 480 điểm.
Cũng chẳng trách được vì sao cô ta căm hận tôi.
Nhưng mà, bản thân đã kém cỏi, lại còn không cho phép người khác giỏi giang hơn sao?
Buồn cười , đó tôi còn chân thành khuyên cô ta có thể thử học lại một .
Cô ta vào, nắm lấy tôi.
“Du Du, cơm làm rồi. Mẹ tớ bảo hôm nay đặc biệt nấu nhiều món cậu thích để chúc mừng cậu đỗ vào Bắc đấy.”
Tôi rút ra khỏi cô ta, lạnh nhạt nói:
“Biết rồi, lát nữa tôi xuống.”
Cô ta sững người một chút, nhưng ngay sau đó liền cười nói:
“Được thôi, cậu mau xuống nhé, tớ đi gọi chú và dì.”
Khi Cao Tiểu Vi chuẩn bị rời đi, tôi gọi cô ta lại.
Giọng tôi thản nhiên, như thể chỉ trò bình thường.
“Sau này vào phòng tôi thì nhớ gõ cửa trước nhé. Mấy phép lịch sự cơ bản vẫn nên có, cậu sao?”
Sắc mặt Cao Tiểu Vi tái đi một chút.
2
Trước đây, tôi luôn cô ta như chị em ruột, không hề có bí mật gì với cô ta. Khi vào phòng tôi, cô ta chưa bao cần phải gõ cửa.
Trong đáy mắt Cao Tiểu Vi lóe lên một tia oán hận, nhưng ngay sau đó, cô ta cắn môi, nhỏ giọng nói:
“Xin lỗi Du Du, sau này tớ sẽ chú ý.”
Cô ta rời đi, còn tôi thì nhìn vào màn hình máy tính.
Nguyện vọng của tôi đã được .
Hôm nay là ngày cuối cùng để nộp nguyện vọng.
Nghĩ lại kiếp trước, Cao Tiểu Vi hẳn là đã nhân tôi không chú ý, lẻn vào phòng và lén sửa đổi nguyện vọng của tôi ngay sau khi tôi .
Bây tôi có thể xuống lầu ngay lập và đuổi mẹ con họ đi, không để cô ta có cơ hội đó.
Nhưng trước hết, tôi sẽ khó mà giải thích rõ ràng với bố mẹ. Thứ hai, với những gì cô ta đã làm hại tôi thê thảm đến mức nào, một người tâm địa độc ác như thế, nếu chỉ đuổi đi thì quá nhẹ nhàng rồi.
Tôi thao tác vài trên máy tính, sau đó xuống lầu.
Cao Tiểu Vi không biết nói gì, khiến bố mẹ tôi cười ha hả.
Bố tôi hào sảng nói:
“Tiểu Vi, trường học không tốt cũng chẳng sao, đừng lo. Sau khi tốt nghiệp, cứ vào công ty của chú làm, mỗi tháng chú trả cháu hai vạn.”
Cô ta sùng bái cảm kích nói lời cảm ơn bố tôi.
Mẹ cô ta cũng đứng bên cạnh, cười đến mức miệng không khép lại được.
Cao Tiểu Vi rất biết cách ăn nói, so với tôi – đứa con ruột, cô ta còn giỏi lấy lòng bố mẹ tôi hơn.
Cũng chính vì thế, kiếp trước cô ta mới có cơ hội vu khống tôi với bố mẹ, nói rằng tôi chỉ vì giận dỗi mà mới không coi trọng tiền của chính mình.
Tôi chen vào giữa cô ta và bố tôi, vòng ôm lấy cổ ông, rồi hôn lên má ông một cái.
“Bố! Còn con thì sao? Con gái bố đỗ vào Bắc rồi đấy, nở mày nở mặt chưa? Bố nói , con có giỏi không?”
Bố tôi sững người một , dù sao thì khi tôi hiểu , tôi cũng không còn làm nũng với ông như thế này nữa.
Trước mặt người , Cao Tiểu Vi – người giỏi lấy lòng ông hơn – thậm chí còn giống con gái ruột của ông hơn tôi.
Nhưng sau khi hoàn hồn, ông lập cười rạng rỡ, vui vẻ lớn tiếng nói:
“Giỏi, giỏi! Con gái bố đương nhiên là giỏi nhất rồi! Tương lai còn lo không tìm được việc sao? Chỉ sợ bố gọi con , con lại chẳng chịu thôi!”
Tôi cười nói:
“Muốn con thì dễ thôi, bố cứ giao công ty lại cho con quản là được.”
Bố mẹ bật cười, mẹ xoa đầu tôi, dịu dàng nói:
“Con gái ngoan, bố con mong còn chẳng được ấy chứ!”
Tôi liếc nhìn Cao Tiểu Vi.
Cô ta nhìn cảnh ba người nhà tôi cười đùa thân thiết, rõ ràng ghen đến mức đôi mắt đỏ ngầu, nhưng vẫn cố làm ra vẻ vui mừng, tỏ ra như chung vui cùng chúng tôi.
Sau bữa ăn, tôi nói muốn ra .
Trước đây, mỗi lần tôi ra gặp bạn bè, sẽ dẫn theo Cao Tiểu Vi.
Nhưng hôm nay, tôi cố tình không gọi cô ta.
Dĩ nhiên, dù tôi có rủ, cô ta cũng sẽ viện cớ chối.
Dù sao thì, cô ta vẫn còn một quan trọng cần làm mà.
3
Tôi ngồi trên sofa trong quán cà phê, ung dung chơi game.
này, điện thoại báo có thông báo – máy tính của tôi bị ai đó mở ra.
Tôi mở phần mềm giám sát, và camera laptop đã ghi lại rõ ràng gương mặt méo mó đầy ác ý của Cao Tiểu Vi.
Cô ta tập trung nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, phút sau, khóe môi cong lên, lộ ra một nụ cười đắc ý.
Tôi nhếch môi cười, bấm gọi cho cô ta.
tên tôi hiển thị trên màn hình, Cao Tiểu Vi lập hoảng hốt, vội vàng tắt máy tính, hệt như chạy trốn mà lao ra khỏi phòng tôi.
Tôi cười nhẹ, giả vờ hồn nhiên hỏi:
“Tiểu Vi, cậu làm gì thế? Sao lâu mới bắt máy?”
“Không… không làm gì cả, tớ ngủ trưa dậy thôi, hehe.”
“ ra chơi đi?”
“Tớ đến kỳ rồi, không được khỏe lắm.”
“Ồ, thế thì cậu nghỉ ngơi đi nhé.”
Tôi nhàn nhã ở đến tận tối mới nhà.
Hệ thống nguyện vọng đã đóng lại.
Cao Tiểu Vi trông có vẻ vô cùng sảng khoái.
Tôi mỉm cười hỏi:
“Tiểu Vi, cậu trông vui vẻ nhỉ? Có gì tốt à?”
Cao Tiểu Vi che miệng cười.
“Không có gì đâu, chỉ là nghĩ đến buổi dạ hội tốt nghiệp ngày mai, tớ háo hức quá. À đúng rồi, Du Du, sáng mai chúng ta đi chọn váy dạ hội nhé?”
lên lầu, tôi đáp:
“Váy à? Hôm nay tớ đã đi chọn với Vân Vân rồi. Mai cậu tự đi nhé, tớ sẽ bảo tài xế đưa cậu đi.”
Cao Tiểu Vi tròn mắt, sững sờ.
“Hả? Du Du, tớ…”
Tôi phất ngắt lời cô ta, giả vờ như rất buồn ngủ, rồi trực tiếp vào phòng.
Cao Tiểu Vi đã quen sống như một con mọt ăn bám suốt ba .
Trước đây, vì muốn giữ thể diện cho cô ta, tôi luôn chu toàn mọi thứ, chưa bao để cô ta phải mở miệng xin xỏ.
Cô ta đã mặc nhiên cho rằng tôi sẽ dắt cô ta đi chọn váy, chọn giày, chọn trang sức, rồi cuối cùng cô ta toán tất cả.
Tất nhiên, kiếp trước tôi thực sự đã làm .
Trong buổi dạ hội, Cao Tiểu Vi lộng lẫy như một nàng Lọ Lem ra truyện cổ tích, thu hút mọi ánh nhìn.
Khi nghe mọi người khen cô ta xinh đẹp, nói rằng quả nhiên không hổ danh là em gái của tôi, tôi thậm chí còn vô cùng tự hào.
Cũng chính trong buổi dạ hội đó, cô ta và bạn trai tôi – Lâm Thần Dương – đã lén lút lại với trên sân thượng.
Nghĩ đến Lâm Thần Dương, trong lòng tôi lạnh lẽo đến cực điểm.
Sau kỳ thi học, anh ta tỏ tình với tôi, và chúng tôi mới chính thức bên . này, tôi chỉ nói với mỗi Cao Tiểu Vi.
Thế nhưng, chính cô ta lại lén lút lại với Lâm Thần Dương sau lưng tôi.
Nói cách khác, tôi và Lâm Thần Dương mới yêu chưa đầy một tháng, anh ta đã cắm sừng tôi để chạy theo Cao Tiểu Vi.
Điều đáng hận nhất là, rõ ràng hai người họ mới là cặp đôi cặn bã, mà lại vu oan cho tôi, khiến tôi không thể ngẩng đầu lên trước mặt toàn bộ giáo và học sinh trong trường.
Tôi cầm điện thoại, bấm số gọi cho huấn luyện tán thủ của mình.
“Huỳnh ca, ngày mai em có cần anh giúp.”
4
Buổi dạ hội diễn ra vào buổi tối.
Hôm sau, tôi cố tình nằm ườn trên giường đến tận trưa mới dậy.
Lâm Thần Dương nhắn tin hỏi tôi mấy đến trường, sau đó giả vờ lơ đễnh hỏi một câu:
“Cao Tiểu Vi có đi cùng không?”
Tôi khẽ cười lạnh, nhắn lại:
“Bọn tôi sẽ đi.”
tôi cuối cùng cũng xuống lầu, Cao Tiểu Vi lập bật dậy khỏi ghế sofa, ánh mắt mong chờ nhìn tôi.
“Du Du, hay là chúng ta vẫn đi cùng nhé? Cậu có con mắt thẩm mỹ tốt, váy dạ hội và trang điểm của tớ cần cậu giúp một chút.”
Tôi mỉm cười.
“ ” chỉ là cái cớ, mục đích thật sự là muốn tôi trả tiền cho cô ta.
Tôi không chối, ăn liền bảo tài xế chở cả hai cùng đi.
Tôi là khách quen của các cửa hàng xa xỉ, nhân bán hàng nhìn tôi cung kính đón tiếp.
Cao Tiểu Vi khoác trên người bộ hàng hiệu tôi tặng, tự nhiên được họ coi như một tiểu thư nhà giàu.
Tôi chọn cho cô ta một bộ lễ phục, giá niêm yết gần mười vạn.
Ánh mắt cô ta sáng lên như sao, hớn hở nói:
“Du Du, đúng là cậu có mắt thẩm mỹ tuyệt vời nhất!”
Tôi bảo cô ta nhanh chóng đi .
Mặc lễ phục khá rườm rà, nhân Cao Tiểu Vi vào phòng thử , tôi ghé sát nhân bán hàng, nói nhỏ rằng tôi có việc gấp phải đi trước, để em gái tôi cứ chọn.
Nhân tất nhiên không thể ngờ rằng Cao Tiểu Vi không có tiền để toán, nên vô cùng cung kính tiễn tôi ra .
Tôi cầm theo bộ lễ phục của mình rời đi.
Nửa tiếng sau, điện thoại reo, là Cao Tiểu Vi gọi đến.
“Du Du, cậu khi nào quay lại ?”
Tôi mỉm cười, giọng điệu nhẹ nhàng:
“Tiểu Vi, cậu chọn chưa? Tớ bận, không được. Hay là chúng ta gặp luôn ở trường nhé? Tài xế vẫn đợi cửa, cứ yên tâm.”
Nghe tôi nói không quay lại, Cao Tiểu Vi lập hoảng lên.
“Nhưng mà…”
Cô ta ấp úng mãi, nhưng cuối cùng vẫn không đủ mặt dày để trực tiếp bảo tôi quay lại toán giúp.
Tôi giả vờ vỗ trán, bật cười nói:
“ đầu óc tớ này, quên mất chưa toán trước cho cậu rồi.”
Bên kia đầu dây, Cao Tiểu Vi rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, im lặng chờ đợi câu tiếp theo của tôi.
Tôi nhàn nhã nói:
“Tiểu Vi, cậu cứ quẹt thẻ của mình trước đi, tớ thực sự không quay lại được bây .”
Tôi không cho cô ta cơ hội phản ứng, nhanh chóng cúp máy.
Cao Tiểu Vi tưởng tôi không biết, mấy nay, những món quà đắt tiền mà bố mẹ tôi tặng cô ta, cô ta lén lút bán đi.
Số tiền tiết kiệm của cô ta thậm chí còn nhiều hơn cả mẹ cô ta.
Tiêu tiền nhà tôi thì không chút xót xa, nhưng động đến tiền của chính mình thì đau đớn như cắt da cắt thịt.
Đau không?
Nhưng đây mới chỉ là khởi đầu.
Buổi tối, Cao Tiểu Vi vẫn ngồi trên xe nhà tôi, xuất hiện đúng tại hội trường buổi dạ hội.
Chương 2 đọc ở đây: https://www.truyenmongmo.com/con-gai-cua-nguoi-giup-viec-da-am-tham-sua-nguyen-vong-thi-dai-hoc-cua-toi/chuong-2/