Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/4VTsvFzhd3
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Ngày hôm sau, vở kịch thức khởi chiếu.
Dao bật mode “tiểu thư thanh lịch”, dậy sớm, diện ngay váy tôi từng mê nhất, ngồi chễm chệ trong ăn, nhấm nháp ly sữa như minh tinh.
Thấy tôi xuống lầu, cô đặt ly xuống “cạch”, kiểu thách thức: “, tối qua ngủ ngon ? Giường khách chắc cứng nhỉ?”
Tôi hít sâu, nhắc nhở bản thân: chuyên nghiệp lên, đừng lộ. Cúi đầu, mắt đỏ hoe, im lặng như bé đáng thương đá khỏi vị trí thất.
Cô thấy thế thì phấn khích lắm, cố tình tăng volume cho mẹ trong bếp thấy: “, hiểu buồn. Nhưng vốn dĩ đây phải , sớm muộn cũng phải học cách tự lập thôi. ba nói công ty đang thiếu lễ tân, thử xem sao? Đi làm vẫn hơn ăn bám.”
? Để tôi – người thừa kế thị – đi làm lễ tân? Suýt nữa tôi phì , hỏng kịch bản.
May sao, đúng lúc đó mẹ từ bếp bưng , vặn trọn câu.
Bà “rầm” một đặt khay xuống, lạnh tanh: “Dao Dao nói chuẩn! Vãn, con 20 tuổi rồi, thể cứ dựa dẫm. Nhìn mình đi, có so được với Dao Dao? Nó ở ngoài chịu bao khổ, mà vẫn biết điều hơn con gấp bội!”
Khóe môi Dao cong lên, đắc thắng.
tôi thì cúi đầu, vai rẩy, nước mắt chực rơi. Diễn xuất cũng đâu phải dạng .
Bữa sáng hôm đó ngột ngạt đến mức nghẹt thở, sóng ngầm dưới bàn toàn “drama”.
Buổi chiều, Dao giả bộ “tốt bụng” đòi giúp tôi dọn công chúa. thì nhân nghĩa, thực muốn quăng hết tôi để tuyên bố chủ quyền.
Nhưng tôi đâu để yên.
Cô cầm con búp bê limited tôi yêu nhất, chuẩn ném vô túi rác, tôi lập tức bật mode bùng nổ: “Cô định làm ?!” Tôi nhào tới giật , giọng vì tức.
“Đây tôi!”
“ cô?” Dao lạnh.
“ Vãn, tỉnh táo đi. Trong căn này, chẳng thuộc về cô nữa. Cô kẻ giả mạo được nuôi dưỡng thôi!”
Boom! Một câu như châm thẳng thuốc nổ.
Tôi với cô lao vào “ẩu đả” – tất nhiên diễn.
Ba mẹ tôi động, chạy đến. thấy người, Dao lập tức thả tay, ngã “bịch”, ôm má khóc lóc: “Ba, mẹ, con cố ý… Con muốn giúp dọn , ai ngờ đánh con…”
Mẹ tôi nhìn “vết đỏ vô hình” trên Dao, liền tức đến , thẳng tôi: “ Vãn! Mẹ quá thất vọng! Con dám tay với Dao Dao sao?!”
Ba tôi phối hợp cực khớp, đen , buông câu đòn chí mạng: “Cút! Mau cút khỏi này cho tôi!”
Mẹ đẩy tôi, xô thẳng ngoài cửa. Sau lưng tiếng Dao khóc rấm rứt lẫn tiếng ba quát.
“Rầm!” Cửa đóng sập .
Tôi kéo vali nhỏ đứng trước cổng biệt thự, gió thu thổi hiu hắt. Màn kịch này thật đến mức tôi suýt tin mình đuổi thiệt.
Một phút sau, điện thoại rung.
Nhóm chat gia đình “Lớp Đào Tạo Ảnh Đế Ảnh Hậu” nổ tin nhắn:
Ba tôi (Tổng tài hồ ): Diễn ổn đấy, thưởng 500 tiền tiêu vặt.
Mẹ tôi (Mẹ kế độc ác): Bảo bối ủy khuất rồi, mẹ đặt Phật Nhảy Tường giao qua chú Vương nhé.
trai (Cậu lạnh lùng): @Tất cả, mục tiêu thức ở công chúa, hệ thống giám sát 24/7 đã khởi động.
Tôi (Giả thiên kim ức hiếp): Đã nhận. Nhưng hôm nay đoàn phim cho con đùi gà được ?
Ba: !
Mẹ: !
trai: ……
Tôi thầm, kéo vali sang biệt thự chú Vương – bạn thân ba. Đây “ký túc xá đoàn phim” tôi.
Gia đình chú được ba mẹ tôi set up sẵn, đối xử với tôi hơn con ruột.
Giờ thì tôi việc ngồi xem show.