Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9fAnKCZL1C
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Lấp đầy bụng.
Chắc là việc quan trọng nhất của tôi lúc này.
Tôi lái chiếc Phantom của mình đến quán cà phê.
Nữ quản lý không có ở trong quán, mà là ông chủ Chu Mạt, người từng dính tin đồn tôi, đích thân thu ngân.
Đúng lúc.
Tôi chạy đến trước mặt Chu Mạt, “Ông chủ, tôi nghỉ việc rồi, có thể trả lương tháng này cho tôi được không?”
Chu Mạt liếc nhìn chiếc xe sang trọng bên ngoài, “Cô lái xe sang ở biệt thự lớn, còn thiếu chút tiền lương đó ?”
Tôi nói thật, “Vâng, chính là thiếu chút tiền lương đó để ăn cơm, bây tôi đến tiền đổ xăng cũng không còn.”
Chu Mạt không tin, tôi tục than nghèo kể khổ, “Tôi thực sự sắp ch.ế.c đói rồi.”
Chu Mạt không lay được tôi.
Vào văn , tiền cho tôi.
Tuy chỉ là con số bốn chữ số đơn giản, lại bắt đầu bằng số 2.
Nhưng số tiền này, lại trở thành tiền cứu mạng của tôi.
Tôi chạy ra cửa hàng tiện lợi gần đó, mua tám cái bánh bao, ngồi trong quán gặm.
Ăn xong bốn cái, tôi cuối cũng cảm thấy sống lại.
Mẹ kiếp, trong khoản có một triệu, mà tôi lại chỉ có thể ăn bánh bao.
Vừa ăn, tôi vừa đăng vòng bạn bè.
“Tiền bạc rủng rỉnh, có nhu cầu đầu tư xin liên hệ, chỉ giới hạn trong ngành công nghiệp thực.”
Tin tức vừa ra, WeChat sắp nổ tung, còn không ngừng có người thêm tôi làm bạn.
Nhưng không đáng tin cậy, là đến hỏi tôi có phải phát rồi không.
Tôi hậm hực, hóa ra trong vòng bạn bè của tôi, không có một là người khởi nghiệp đáng chú ý.
Tôi lại gặm thêm hai cái bánh bao, nhìn Chu Mạt, nói:
“Ông chủ Chu, anh có cần đầu tư không, mở thêm vài chi nhánh nữa?”
Chu Mạt lắc đầu: “Tôi mở quán này vì đam mê, chứ không phải để làm lớn mạnh.”
“Cô không phải không có tiền ? lại có tiền để đầu tư rồi?”
“Nếu tôi nói tôi có một triệu, nhưng chỉ có thể đầu tư, không thể dùng, anh có tin không?”
Chu Mạt nhìn tôi, rồi lại nhìn chiếc Phantom đậu ngoài cửa.
Gật đầu, “Cũng hơi tin.”
Chu Mạt thấy tôi bế tắc, “Thế này đi, tôi giúp cô giới thiệu vài người bạn có nhu cầu vốn, các cô có thể nói chuyện, có đầu tư hay không, cô quyết định.”
Tôi gật đầu mạnh.
“Địa điểm bàn chuyện cứ đặt ở quán cà phê của anh nhé, nhưng, nhất định phải để đối trả tiền đó, tôi không có tiền trả đâu.”
Thấy trong vòng bạn bè có hơn bình luận.
Tôi lại đăng một bài viết kèm ảnh: “ có nhu cầu vốn, mỗi ngày từ 2 chiều đến 5 chiều, xin mang kế hoạch dự án đến quán cà phê Vân Thượng để mặt.”
Cuối , đặc biệt ghi chú: “Chi túc.”
Ngày hôm sau.
Tôi lái chiếc Rolls-Royce đến quán cà phê.
Thấy quán đông khách, đầy những người muốn gọi vốn.
Vừa bước vào quán, tôi đã thu hút mọi ánh nhìn, chỉ riêng chiếc đồng hồ trên tay và chiếc Chanel tôi đang đeo, chiếc xe đậu ngoài cửa, không nghi ngờ khả năng chính của tôi.
Chu Mạt rất chu đáo nói tôi: “Tôi đã phát số thứ cho họ theo thứ đến, cô có thể từng người theo số thứ .”
Tôi ngồi vào vị trí tốt nhất trong quán, tuyên bố: “Cuộc mặt bắt đầu ngay bây , xin mời người số một.”
Số một, là bạn học cấp của tôi.
“ , không ngờ cậu lại trở nên rạng rỡ đến thế.”
Tôi giơ tay , ngăn anh ta nói .
“Bàn chuyện chính đi, đằng sau còn nhiều người lắm, tôi đang gấp.”
Thấy tôi nghiêm túc, anh ta đưa cho tôi một bản kế hoạch dự án.
Tôi lướt qua.
“Khưu Vỹ, cậu muốn gọi vốn triệu tệ, để nuôi một ngàn con heo?”
“Đúng vậy, nuôi heo chỉ cần thực chăn nuôi quy mô lớn, lợi nhuận rất đáng kể.”
“ tôi nghe nói có lúc nuôi heo lỗ vốn vậy?”
“Nuôi heo đúng là có tính chu kỳ, nhưng thời kỳ đỉnh cao đã qua, bây nuôi, hai năm tới khả năng lớn là sẽ kiếm được tiền.”
Tôi nhìn chằm chằm Khưu Vỹ hết lần này đến lần khác.
“Được rồi, cậu là người thực tế nhất trong số các bạn học, triệu này tôi đầu tư, chiếm 49% cổ phần, cậu soạn một thỏa thuận cổ phần, tôi sẽ tiền cho cậu.”
Sau khi ký thỏa thuận, tôi đã thực khoản. Luật sư đã xử lý thẻ ngân hàng của tôi, không giới hạn khoản.
Khi Khưu Vỹ thấy khoản của mình có thông báo được 3 triệu tệ, anh ta phấn khích nhảy cẫng .
“ , cảm ơn cậu, cậu đúng là nữ thần may mắn của tôi.”
khoản đầu tư đầu tiên đã được thực , không còn nghi ngờ chuyện đầu tư này là giả nữa.
Tôi tục gỡ những người khác nhau, lắng nghe từng dự án đủ loại.
Có người nói muốn chế tạo tên lửa, có người gọi vốn mở cửa hàng trực tuyến, có người độc lập phát triển APP, tôi từ chối từng người một.
Cho đến khi một người đàn ông đội mũ đen, đeo kính râm đen, khẩu trang đen ngồi trước mặt tôi.
Tôi liếc nhìn anh ta.
“Đến mức không thể người à, bọc mình kín mít thế?”
Người đàn ông tháo kính râm và khẩu trang ra.
Mới ra, đây chẳng phải là ngôi hành động Sở Phong, người thường xuyên xuất trong phim .
“Tôi đang chuẩn quay một bộ phim hành động lớn, tổng đầu tư 240 triệu tệ, tôi đã thế chấp cả nhà cửa rồi, còn thiếu 60 triệu tệ. Nếu cô Lâm nguyện ý đầu tư, doanh thu vé sau này có thể chia theo tỷ lệ đầu tư.”
Tôi không ngừng gãi đầu, không vì đối là ngôi mà mất bình tĩnh.
“Tôi nghe nói bây nhiều bộ phim lớn lỗ vốn mà.”
“Đúng vậy, khoản đầu tư lớn như vậy, ít nhất cần 600 triệu tệ doanh thu vé mới hòa vốn, nhưng tôi tin doanh thu vé có thể đạt hơn 1 tỷ tệ.”
“Hai bộ phim trước của anh doanh thu vé là bao nhiêu?”
“Hai bộ đó có kinh phí sản xuất khoảng 100 triệu tệ, doanh thu vé lần lượt là 600 triệu và 800 triệu tệ, có lãi.”
Tôi rơi vào trầm tư, rồi quay sang hỏi ông chủ quán.
“Ông chủ, anh nghĩ ?”
Chu Mạt xem qua bản kế hoạch dự án, khẽ nhíu mày.
“Tổng cộng có chín công ty đầu tư điện ảnh đã rót tiền, nhưng công ty rót nhiều nhất cũng chỉ 30 triệu tệ. Nếu đầu tư 60 triệu tệ, chẳng phải sẽ trở thành cổ đông lớn nhất ?”
“Đúng vậy, nhưng xin yên tâm, bản thân tôi cũng đã đầu tư 50 triệu tệ, dốc toàn bộ gia sản của mình vào đó.”
Chu Mạt đưa ra lời khuyên: “Nhìn vào thành tích trong quá khứ, số tiền này có thể đầu tư, nhưng có rủi ro, chỉ xem cô có muốn đánh cược một lần không.”
Tôi lại quan tâm sau khi đầu tư tiền tôi sẽ được gì.
“Nếu tôi đầu tư số tiền này, tôi sẽ có tên gì trong phim?”
“Đương nhiên là nhà sản xuất, hoặc tổng chế tác.”
“Nếu tôi muốn xuất trong phim một chút, thì có được không?”
“Đơn giản quá, cô Lâm có nhan sắc có nhan sắc, có khí chất có khí chất. Trong phim có một vai bà chủ quán ăn vặt, tổng cộng có câu thoại, rất phù hợp cô.”
Tôi: “…”
Cuối , tôi chọn đầu tư cho anh ta.
Ký xong thỏa thuận, vì số tiền quá lớn, tôi phải đến ngân hàng VIP để khoản.
Sở Phong thấy 60 triệu tệ đã vào khoản, vẻ mặt trở nên vô nhiệt tình.
Anh mắm c.h.ặ.t t.a.y tôi: “Đại gia, sau này cô chính là đại gia của tôi.”
Đêm đó, trên Weibo xuất một tin tức đứng đầu xu hướng.
#Phim mới của Sở Phong được khoản đầu tư 60 triệu tệ từ một nhà trợ bí ẩn#
Khưu Vỹ được triệu tệ đầu tư, không ngừng khoe trong nhóm bạn học.
Khen tôi như tiên nữ giáng trần.
Trong nhóm thì đủ loại lời lẽ chua ngoa.
“Không ngờ khoản đầu tư một triệu là thật, tôi cứ tưởng là chiêu trò gì mới.”
“Các cậu không thấy chuyện này quá huyền ảo , Lâm đột nhiên có một triệu?”
“Có lẽ đã trở thành phụ nữ của một đại gia nào đó.”
Tôi không tiếng, nhưng lớp trưởng Trần Tĩnh lại nhắc đến tôi.
“Gần đây muốn tổ chức một buổi họp lớp, muốn tìm một biệt thự có thể quẩy đến sáng. Đại phú bà Lâm có cách nào không?”
Tôi nghĩ một lúc, quyết định tiếng.
“Muốn tìm biệt thự, đến chỗ tôi ở là được, nhưng tôi không bao đồ ăn thức uống đâu nhé.”
Rồi, tôi đặc biệt nhắc đến Trần .
“Trần , cậu nhớ phải đến đấy nhé!”
Mọi người biết chuyện của tôi và cô ta, không ít người hùa theo trêu chọc Trần .
“Trần , cậu phải đi đó!”
“Hai cậu trước đây thân thiết nhất mà!”
Cuối mọi người bàn tán qua lại, quyết định buổi họp mặt sẽ diễn ra ở nhà tôi.
Thời gian là vào thứ Bảy tuần này.
Tôi không phản đối, chỉ nhắc lại: “Tôi không bao đồ ăn thức uống đâu nhé, xin túc.”
Đây cũng là điều không thể tránh khỏi, một triệu của tôi chỉ có thể dùng để đầu tư, không thể dùng để dùng.
Sống trong biệt thự lớn, tiền điện nước, phí quản lý là một khoản chi lớn, năm nghìn tệ lương vừa cũng không biết còn trụ được bao lâu.
Biết đâu một tháng nữa lại phải sống trong biệt thự lớn mà ngày nào cũng ăn mì gói.
Ngày hôm sau.
Tôi tục gỡ từng người muốn tìm vốn đầu tư.
Nhưng đa số tôi từ chối, lý do rất đơn giản, trực giác mách bảo tôi những dự án đó căn bản không thể thành công được.
Ông chủ quán cà phê còn khen tôi có mắt nhìn, biết đánh giá dự án tốt hay xấu.
Điều không thể tin nổi là bạn trai cũ Triết cũng đến, mang theo một chồng kế hoạch dự án.
“ , anh biết trước đây là lỗi của anh, nhưng lần này anh mang đến một dự án tuyệt vời, chỉ cần em đầu tư, em sẽ là cổ đông lớn nhất.”
Tôi liếc mắt nhìn anh ta: “Số tiền này dù có mất trắng, tôi cũng sẽ không đầu tư cho anh.”
Không sợ nhìn thấy sự khó chịu trên mặt tôi, anh ta mặt dày giới thiệu.
“Anh muốn làm chuỗi nhà hàng lẩu, giai đoạn đầu cần mở mười cửa hàng trực , mỗi cửa hàng đầu tư 800 ngàn tệ, sau đó thu hút người khác nhượng quyền, kiếm tiền phí nhượng quyền và tiền cốt lẩu…”
Tôi lười nghe , phẩy tay.
Rồi đưa cho Chu Mạt một ánh mắt.
“Ông chủ, có thể ném người gây chuyện này ra ngoài không?”
Mặt Triết lập tức trắng bệch.
“ , em vô tình vậy ?”
Tôi cười khẩy: “ Triết, tôi sai rồi, chó còn có nhân phẩm hơn anh.”
Triết còn muốn nói gì đó, nhưng đã Chu Mạt cao 1m85 nhấc bổng như nhấc con gà con ném ra khỏi cửa hàng.