Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/6psfUihnDl

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

1

1

Nhan sắc, đối với bần hàn, chỉ là tai họa.

May nhờ trời thương xót, kiếp ta đầu thai một gia đình bình , dung mạo cũng chỉ ở mức tầm .

Nhờ mà yên ổn sống đến mười lăm .

Năm ấy phụ mẫu qua , ta gửi muội muội đến nhà cữu cữu chăm nom.

Tự mình giặt giũ thuê và bán đồ thêu thùa kiếm sống, chắt chiu từng đồng gom góp đủ lộ phí.

Một thân một mình, ta lên tới thành.

Để một người.

lại nữ nhi của kiếp trước.

Khi ta đặt chân đến thành, vừa tròn mười sáu .

Mà Chi Nhi của ta, hẳn đã hai mươi tư.

Không biết nay con bé đã lấy chồng, làm mẹ hay chưa.

Lúc ta mất, con bé chỉ tám .

Độ ngây thơ hồn nhiên ấy, tận mắt chứng kiến ta bị lũ lang sói làm nhục đến chết, hẳn là hãi tột cùng.

Nhưng ta chẳng thể ôm con an ủi, chỉ có thể vươn bàn tay đẫm máu, chạm lên gương thơ bé của con từng chút một.

Chi Nhi tuy còn nhỏ, nhưng nét đẹp đã hé lộ từ sớm.

Ta con sẽ nối gót mẫu thân, về sau chẳng còn ai bảo vệ con, đành gom hết tàn lực, trước khi lìa lặp đi lặp lại dặn:

Chớ làm kỹ nữ, chớ làm kỹ nữ, chớ làm kỹ nữ…

Phải sống cho hoàng, đoan chính.

Từ xưa đến nay, không phải hồng nhan thì bạc mệnh,

Mà là hồng nhan… giữ được mạng sống.

Ta rõ ràng đã hoàn lương, vấn tóc phụ nhân, sống bằng nghề thêu thùa, nuôi con, chờ đợi trượng phu ngày thi đỗ vinh quy.

Ấy vậy mà, vì quá khứ từng là kỹ nữ bị người truyền rao, giữa thanh thiên bạch nhật, có ác xông nhà, làm nhục đến chết.

“Làm kỹ nữ một ngày, thì suốt cũng là kỹ nữ!”

“Một đám gia gia bọn ta để chết sung sướng , là đại ân rồi đấy!”

Sau khi lũ ác nhân rời đi, Chi Nhi từ trong lu gạo lảo đảo chạy ra, khóc không thành tiếng, bổ nhào ta:

“A nương… Người đừng ngủ, đừng rời bỏ Chi Nhi…”

Con còn quá nhỏ, mà nước mắt lại nhiều đến .

Lệ hòa lẫn với máu trên tay ta, khiến gương bé nhỏ lem luốc cả.

mà ta chẳng thể lau nước mắt cho con như , cũng chẳng thể ôm con vỗ về an ủi .

Phút cùng trước khi chết, tay ta buông thõng rơi xuống vũng máu.

Chết không nhắm mắt, oán hận rơi giọt lệ cùng.

Trong đầu ta khi ấy, chỉ còn một ý niệm:

Chi Nhi của ta… tám đã mất mẹ.

Về sau, con biết sống sao cho phải đây…

2

thành vẫn phồn hoa như trước.

Trong nhất thời, ta chẳng biết bắt đầu từ đâu.

Cũng không biết nên Chi Nhi nơi .

Ngôi nhà gỗ năm xưa chúng ta từng sống, sớm đã đổ nát trong mưa gió, hóa thành một nắm đất vàng.

Bằng hữu quen biết cũng không rõ tung tích.

Ta bôn ba dò hỏi hồi lâu, cùng chỉ hay một chuyện.

Phu quân kiếp trước của ta — Dịch Lâm An — nay đã làm đến chức Tể tướng đương triều, quyền cao chức trọng.

Có vợ có con, gia thất đầm ấm.

Sau khi ta qua , Chi Nhi hẳn là được ông ấy đưa về nuôi dưỡng.

Ta rất muốn được nhìn thấy họ một .

Nhưng lại sự xuất hiện đột ngột của mình sẽ quấy rầy cuộc sống yên ổn của họ.

Ngay lúc ta còn chần chừ do dự, trong thành lại rộ lên đồn: An Vương vì muốn làm mỹ nhân mỉm cười, không tiếc vung ra ngàn vàng.

Chuyện vốn chẳng liên quan gì tới ta.

Cho đến khi ta tình cờ liếc thấy bức họa của hoa khôi kia — máu trong người lập tức như ngưng đọng…

Rõ ràng là… chính là Chi Nhi của ta.

Nữ nhi do ta cưu mang mười tháng mà sinh hạ.

Kiếp trước, ta chỉ được thấy con bé từ ê a tập nói đến khi vừa tròn tám , vậy mà sau mười sáu năm, ta vẫn chỉ cần thoáng nhìn liền nhận ra nàng.

Vì cớ gì, thân phụ nàng là đương triều Tể tướng, nàng lại chẳng chịu nhận, trái lại chẳng màng đến răn trước khi ta lâm chung, cứ bước con không thể quay đầu?

Ta không dám nghĩ sâu.

Chi Nhi của ta, những năm không có mẫu thân bên cạnh, rốt cuộc đã chịu bao nhiêu đắng cay tủi cực?

Dung nhan nàng trong bức họa có tám phần giống ta trước, diễm lệ khuynh thành, song giữa mày lại nhuốm đầy u sầu gỡ.

Chốn dân gian truyền rằng, nàng giỏi ca múa, lại biết luồn lách giữa An Vương cùng Ninh Vương, dáng vẻ lãnh đạm như tiên lại bị gán là biểu hiện của phường kỹ nữ bạc tình.

Lại có nói, nàng thoạt nhìn thanh cao, song đố kỵ sâu nặng, bất kỳ a hoàn có chút nhan sắc bên người đều bị nàng ra tay trừ khử.

Ta không tin, hoặc giả, chẳng còn màng bận tâm .

Ta chỉ biết một điều—

Dung Chi là nữ nhi của ta. Mà ta là mẫu thân của nàng.

Ta phải… đi bảo hộ nàng.

Đêm ấy, ta thu dọn hành trang, ngày kế liền đến Xuân Phong Lầu.

Ứng tuyển làm a hoàn cho vị hoa khôi danh chấn thành — cái nghề bị người xưng là “cửu tử nhất sinh”.

3

là người Kim Lăng?”

Lúc bà vú dắt ta đến trước Dung Chi, An Vương vừa rời khỏi không lâu.

Sau lớp rèm lụa, thân ảnh mờ ảo thấp thoáng, có thể lờ mờ nhìn ra tư dung tuyệt .

Ta cúi đầu, nén xuống mọi rung động trong , nhẹ giọng gật đầu hồi đáp.

Dung Chi vừa tiễn khách xong, tựa hồ có chút mệt mỏi, giọng nói lãnh đạm lạnh băng.

Song, sau khi nghe nói ta đến từ Kim Lăng, nàng lại không nhịn được hỏi thêm đôi :

“Nếu là người Kim Lăng, cớ gì lên thành?”

Thân thể ta, người tinh mắt nhìn qua liền biết chưa từng sinh nở, mà nói là đến nữ nhi.

Vì vậy ta đành bịa rằng nhà gặp biến cố, đành đến nương nhờ thân thích xa, chẳng ngờ bị đuổi ra ngoài, không còn nơi nương thân, đến đây xin làm tỳ nữ.

Bị đuổi ra ngoài…

Dung Chi nghe vậy, nhẹ tay vén rèm.

Ánh mắt nàng lướt qua dung mạo tầm không nổi bật của ta.

Mà nàng thì… mỹ lệ tuyệt luân, da như ngọc tuyết, mày tựa núi xa, toàn thân toát ra hàn ý hóa giải.

Bỗng hỏi ta một câu không ai lường trước:

biết làm món ngó hoa chứ?”

“Bổn cô nương muốn ăn món ấy… hương vị Kim Lăng.”

Có lẽ bởi ta là người Kim Lăng. Kiếp trước của ta… cũng là người Kim Lăng.

Chỉ một câu hỏi ấy, chính là bằng chứng — ta đã được giữ lại.

Có lẽ, cũng nhờ dung mạo bình của ta, hợp với điều nàng đang cần.

Tóm lại… ông trời lại một lặng lẽ giúp đỡ ta.

Ta ngơ ngác ngẩng đầu nhìn nàng, thành thật đáp:

“Biết ạ.”

Ngó hoa , là món bánh đặc sản của Kim Lăng.

Lấy gạo nếp nhồi thân , thêm phèn và đỏ, hầm đến khi mềm dẻo, sau đó vớt ra, cắt lát, rưới nước lên trên.

Vị ngọt thanh, thơm lừng, dư hương vấn vương nơi đầu lưỡi.

Trước cửa nhà ta kiếp trước, chính là có một gốc .

Mỗi hoa nở, hương thơm ngào ngạt, Chi Nhi luôn quấn lấy đòi ta làm món ngó hoa cho nàng ăn.

Cách biệt mười sáu năm, cùng ta cũng có cơ hội làm lại món ấy vì nàng một .

Tận mắt nhìn nàng ăn.

Từng miếng từng miếng đưa miệng, chẳng phải vì đói, mà như bị một thứ ma lực đó kéo giữ, không thể ngừng lại.

Ta như lệ, nhắc nhở:

“Ngọt lắm, ăn ít thôi, coi chừng sâu răng đó.”

Một hồi lâu sau.

Dung Chi quay đầu nhìn ta.

Trong mắt nàng, như có chút đỏ lặng lẽ lan tràn.

Ta theo bản năng lấy khăn tay ra, giúp nàng lau vết còn vương bên khóe môi.

Khi nàng mở miệng, câu nói thốt ra khiến tay ta run không thể nhận thấy.

“Người Kim Lăng các , đều làm món ấy theo cách như vậy sao?”

“Hương vị … giống với món mà ta từng được ăn trước…”

4

Ta chẳng phải chưa từng nghĩ đến việc nói rõ thân phận mình cho Chi Nhi biết.

Nói đến luân hồi chuyển kiếp, thật hư vô mờ ảo, bề khiến người tin tưởng.

Ta nhìn ra được, nay Chi Nhi tâm sự trùng trùng, vướng khúc mắc chẳng thể gỡ.

Vì vậy, nghĩ tới nghĩ lui, ta đành kìm nén xung động, không nói ra mình là mẫu thân kiếp trước của nàng.

Chỉ e vô cớ lại tăng thêm gánh nặng cho nàng.

Cứ lặng lẽ bầu bạn bên nàng, cũng đã là tốt.

Sau ngày ấy, Dung Chi hài với tay nghề của ta, liền lưu ta lại bên cạnh, phong cho làm tỳ nữ thân cận.

Người được chọn cùng ta còn có một cô gái tên Tiểu Mạn.

Tiểu Mạn trời sinh hoạt bát, dung mạo thanh tú.

Còn ta, bởi hai kiếp làm người, tính nết đã trầm ổn hơn hẳn đồng niên.

Chỉ khi An Vương đến Chi Nhi, ta không nhịn được kéo tay Tiểu Mạn khuyên vài câu.

Ánh mắt Chi Nhi lạnh lùng, lạnh đến mức khiến người ta run rẩy.

Ta khuyên Tiểu Mạn tránh xa An Vương, đừng làm chuyện dại dột .

Nàng lại hất tay ta, nói ta cổ hủ quê mùa:

“A Lan, không hiểu. Ta cố tình vẽ xấu dung nhan được tuyển hầu bên cạnh hoa khôi, phải để làm nô tỳ cả .”

“An Vương vốn chuộng mỹ nhân, Dung Chi nay đã hai mươi tư, sớm muộn gì cũng già phải không? Còn ta đang độ xuân xanh, chỉ cần nhiều hiện diện trước điện hạ, hắn ắt sẽ để mắt.”

“Phú quý nơi hiểm nguy, không liều một phen sao biết…”

Tiểu Mạn mơ mộng về tương lai, nói những ấy mà ánh mắt long lanh.

hay cứu muốn chết, ta khuyên nhiều lại khiến nàng chán ghét, bèn thôi không nói .

Quả nhiên, ba hôm sau, chiếc giường trong phòng tỳ nữ đã bị dọn trống.

Nghe bọn sai dịch khiêng xác nói lại, dung nhan Tiểu Mạn bị rạch nát, mắt trợn trừng, chết không nhắm mắt.

Nàng to gan hơn mọi người, thừa lúc Chi Nhi vắng , tự ý An Vương dâng thân.

Xem ra phú quý chỉ còn cách một bước.

Song An Vương chẳng hề che chở.

cùng nàng phải trả giá cho sự liều lĩnh của mình — buộc Chi Nhi chính tay hạ sát.

Ta như lệ, bưng đĩa ngó hoa bước phòng nàng.

Trong phòng nồng nặc mùi rượu.

Ta thở dài, đặt món ăn xuống trước , cúi người nhặt chai rượu trên đất.

Chi Nhi say rượu, chẳng còn dáng tiên nữ lãnh đạm, mà lộ ra mấy phần trẻ dại.

Nàng kéo tay áo ta, cố chấp hỏi ta học món ngó hoa từ ai.

Ta đành đáp:

“Món là do nô tỳ học từ mẫu thân.”

“Sau , nô tỳ cũng sẽ dạy lại cho nữ nhi của mình.”

“Mẫu thân…”

Nàng thì thầm một tiếng, bật cười thấp giọng, ta chưa nghe rõ.

Rồi nàng nén lệ, lẩm nhẩm nói cùng ta:

“A Lan, ta đã giết người rồi, không ta sao?”

“Ta nguyên cũng có mẫu thân. Mẫu thân ta là người hiền lương nhất trên . Nếu bà còn sống, biết ta làm hoa khôi rồi còn giết người như ma, ắt sẽ đau tột độ.”

“Ta thật sự không còn mũi gặp lại mẫu thân…”

Ta đặt chai rượu sang bên, ngồi xuống bên cạnh, mặc cho Chi Nhi tựa đầu lên vai ta, vỗ lưng nàng.

“Không , bởi ta cũng đã giết người.”

“Tiểu Mạn giả chết, ta theo đến bãi tha ma, bổ thêm nhát cùng.”

Qua một thời gian bên nhau, ta biết Tiểu Mạn là thù dai, giữ nàng lại sau ắt gây họa cho Chi Nhi.

Làm mẹ, nên thay con quét sạch tai ương.

Hai kiếp làm người, đây là đầu ta giết người.

Vì nữ nhi của ta.

Cơ thể Dung Chi run lên.

Ta vẫn nói tiếp, giọng bất giác mang theo nét từ mẫu, như dỗ dành đứa trẻ nghĩ mình vừa làm sai:

“Nếu a nương của con còn sống, ắt hẳn không trách con đâu.”

“Bà chỉ đau cho nữ nhi của mình phải chịu đựng bao nhiêu khổ sở mà thôi.”

Tùy chỉnh
Danh sách chương