Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/60HumWEo8w
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Bác gái cười toe toét:
“Tụi tôi xem thủ khoa đại học chứ còn gì nữa! Chúc mừng gia đình nhé, sinh ra một thiên tài rồi!”
tôi xua tay:
“Ấy, Tiểu Cẩm thi không tốt lắm đâu…”
út nói ngay:
“Thì ? Hoa thi tốt chẳng phải cũng như ? như , vô Bắc Đại hay Thanh Hoa là chắn rồi, muốn đi Harvard cũng chưa không ”
ruột tôi cũng hùa theo:
“Tôi biết ngay con bé này không phải hạng tầm thường mà. Vừa có tài ăn nói, vừa có cá tính. Chính là kiểu có thể đào tạo ! bản lĩnh này, sau này dù có gả cho ai thì cũng không bao giờ bị bắt nạt đâu. Nói nhé, nó sau này sung sướng rồi!”
thêm lời:
“ Hoa sau này tốt nghiệp đại học danh tiếng, công ty sẽ tranh tuyển nó thôi, đâu như thằng ranh nhà tôi, kém nó mấy trăm lần!”
Tôi đứng trong phòng nghe mà muốn cười nổ bụng.
Trước đây chính cái đám người này chê bai tôi đủ kiểu.
Bây giờ cũng chính bọn họ tâng tôi lên tận mây xanh.
không hiểu họ mà có thể chuyển vai không một khớp gãy như ?
Tôi liếc phía phòng chị, cửa đóng kín mít.
Từ sau kỳ thi đại học, đám họ hàng nhao nhao tấn công chị tôi: ép đoán , bắt chọn , chọn ngành.
Bắc Đại Thanh Hoa bị coi là lựa chọn tối thiểu, họ còn thúc giục chị phải du học Harvard, hoặc Ivy League.
Tóm , khả năng như chị tôi, họ phải học ở đẳng cấp thế giới.
Trong nhóm chat gia đình, ngày nào cũng ầm ĩ, mỗi câu nói đều gắn thẻ chị tôi.
Lúc tôi chị cùng ngồi ở phòng khách, điện thoại chị reng không ngừng nghỉ.
Chị càng im lặng, càng bị gọi tên nhiều hơn.
tôi sẽ bước ra nói:
“Tiểu Cẩm, mọi người trong nhóm đang gọi con kìa, trả lời đi chứ.”
Mỗi khi bị nhắc nhở trả lời thì chị tôi sẽ gửi một cái biểu tượng mặt cười, rồi bị kéo cuộc tranh cãi bất tận: nên học nào, ngành nào, chia phe đối lập, tranh cãi to tiếng.
Rồi hôm nay, thi đại học vừa công bố, nhóm nổ tung.
Tất mũi nhọn đều chĩa tôi, nghi ngờ, bàn tán, suy đoán.
Còn chị tôi, thì là bàng hoàng và thương cảm.
Giờ thì hay rồi, họ vác mặt tận nhà chúc mừng tôi.
Chứng tỏ, cuối cùng họ cũng chấp nhận sự : con nhỏ học dở, hay cãi, bị coi là “đồ điên”, chính là thủ khoa đại học.
Nhưng rồi tôi buông một câu, khiến căn phòng lập tức im bặt.
nói:
“Chưa có giấy báo trúng tuyển, ai biết con bé có chắn đại học đâu? Lỡ đâu mừng hụt thì ?”
Tô Cẩm Thượng đã khiến hụt hẫng một lần, giờ lo tôi cũng sẽ thất vọng.
đám họ hàng nhìn , không ai nói thêm gì.
Bác gái dè dặt nói:
“ Hoa… không phải là con gian lận đấy chứ?”
út lắc đầu:
“ mà gian lận ? Giờ thi đại học quản lý nghiêm ngặt lắm, không có cơ hội gian lận đâu.”
đoán:
“Hay là chị em sự đổi chỗ cho ?”
ruột gật đầu:
“Nhìn thi thế này, cũng giống kiểu đổi chỗ đấy.”
tôi là người phủ nhận:
“Bây giờ thi đại học đều phải lấy dấu vân tay, cho dù là chị em song sinh, cũng không thể đổi .”
út nói tiếp:
“ thì rõ ràng là Hoa dựa thực lực mà thi đỗ rồi. Giấy báo trúng tuyển sớm muộn gì cũng thôi, không phải lo. Chị nó cũng buồn nữa.”
tôi thở dài:
“Tôi không lo cho nó, tôi là lo cho Tiểu Cẩm.”
Thế là chủ đề chuyển sang chị tôi.
Mọi người rối rít an ủi tôi:
“ buồn, Tiểu Cẩm học thêm một năm, chắn sẽ thi hơn Hoa.”
“Có đứa con gái, một đứa thành đạt là tốt rồi, cũng đặt kỳ vọng quá .”
“Đúng đấy, tạo áp lực cho trẻ con quá.”
…
tôi lắc đầu:
“Không giống đâu. Tôi dốc bao nhiêu tâm huyết nuôi Tiểu Cẩm, nào là đàn, cờ, thư pháp, hội họa… cái gì cũng cho nó học. mà giờ một đại học danh tiếng cũng không nổi, chẳng phải là phí hoài đời công sức của tôi ?”
“Còn Hoa thi như , cũng chỉ là bất ngờ ngoài ý muốn mà thôi.”
“Nó chỉ là đứa biết học vẹt, như thế chưa là sự giỏi. đại học rồi thế nào cũng bị lộ bản chất, lúc đó bị trả thì càng mất mặt hơn.”
Tôi đóng sầm cửa .
nước này rồi, tôi vẫn không tin tôi.
Thôi .
Tôi không cần lòng tin của ấy.
Tôi còn việc khác phải viết tiểu thuyết của tôi.
Vài ngày sau, nhà tôi tấp nập khách khứa như mở hội.
Hôm nay, dắt cháu trai theo, nhờ tôi kèm học cho nó.
Trước đây, họ còn không thèm liếc nhìn tôi lấy một cái, giờ nhà là hét ầm:
“Tiểu Cẩm! Tiểu Cẩm đâu rồi?!”
Còn bây giờ thì mặc kệ chị tôi, quay sang gọi toáng:
“Hoa Hoa ơi, con ra đây giúp thằng Tiểu bài tập chút! Thủ khoa như con, cũng giỏi lắm!”
Tôi không phải người kiên nhẫn.
Thằng bé không chịu học, chỉ lo chạy nhảy lung tung, tôi bực quá quát cho nó khóc.
không hài lòng:
“Ấy chết, Hoa Hoa, mắng, từ từ cháu mà…”
Tôi đã rất khó chịu, nay càng bực hơn vì ấy không ngừng chen ngang lúc tôi đang giảng bài:
“Tiểu , uống chút nước nhé.”
“Tiểu , ăn miếng táo đi con.”
“Tiểu à, chị Hoa Hoa là vì muốn tốt cho con, nghe lời nha.”
“Tiểu , Tiểu …”
Tôi không chịu nổi nữa, ném thẳng quyển sách xuống bàn:
“ dắt mà tự đi!”
đập đùi than trời:
“Trời đất ơi, một đứa sinh viên đại học còn không nổi nó, mà ?”
Tôi gắt:
“Gặp phải kiểu này thì nói sinh viên, giáo sư Harvard cũng không nổi đâu nó!”
ta liền nói móc:
“Thủ khoa đại học mà chỉ cỡ đó thôi ? Kèm trẻ con còn thua Tiểu Cẩm!”