Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
                            https://s.shopee.vn/3fuluph5xE

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“Đây là hậu quả của bà nuông chiều nó từ nhỏ!
Khi còn bé không dạy, lên rồi sẽ có người dạy thay bà!”
Có lẽ đây là lần cảnh chứng kiến một vụ như thế,
họ chờ nhóm bạn tôi đánh xong mới bước lên can thiệp:
“Ba người theo chúng tôi về trụ sở lấy khai.
Những người còn lại đi cùng chúng tôi đến bệnh viện —
tìm thể của đứa bé, cần giám để xác nguyên nhân tử vong.”
Không ai căn nhà thoát .
Kể Hạ – dù lóc cầu xin – cũng yêu cầu đi cùng.
Khi mọi người đứng dậy, tôi về phía Thẩm Dật Trần – người bạn đang quay clip từ đến giờ:
“Quay xong hết rồi chứ?”
Anh gật .
Tôi thẳng vào Tự – giờ mặt mũi sưng tím,
nói rành rọt từng chữ:
“Tôi sẽ ly hôn với anh.
Và anh ra khỏi nhà , tay trắng.”
7.
Tự còn chưa kịp mở miệng, mẹ anh ta đã nhảy dựng lên:
“Tại sao phải tay trắng rời đi?!
Mộc Mộc, A Tự có lỗi với con, con muốn đánh mắng thế nào cũng ,
thậm chí không muốn sống chung mẹ cũng hiểu.
con không thể làm tuyệt tình như vậy!”
Hạ cúi , không dám nói gì,
vẻ mặt cô ta đã đủ tôi — cô ta cũng cam lòng.
ba khuôn mặt trước mắt —
những người tôi từng xem là người thân nhất —
tôi bật cười khô khốc:
“Tôi tuyệt tình?
Còn con trai bà, có nào anh ta làm mà không tuyệt với tôi?”
Mẹ chồng cứng họng, vẫn cố vớt vát,
lẩm bẩm tôi cắt ngang:
“Anh ta thản nhiên hưởng thụ công sức của tôi,
bắt tôi bỏ ở nhà nuôi đứa con có giọt máu nào của mình.
đứa bé đó, tôi bù tóc rối, ăn không nổi, ngủ không yên,
đến tim cũng hỏng rồi —
thế mà các người còn nói tôi làm quá ư?!”
“Bác sĩ nói nếu tôi cứ tiếp tục thế , có thể sẽ đột tử bất cứ lúc nào! Mà tất … đều là do lòng ích của con trai bà gây ra!”
“Là các người nợ tôi, không phải tôi nợ anh ta! Bà còn có mặt mũi nói tôi làm quá à?!”
“Tôi đã hy sinh, đã mất mát quá nhiều — anh ta không đáng trừng phạt sao?!”
Mẹ chồng không nói gì nữa.
Ngẩng lên, tôi Tự mình với ánh mắt phức tạp.
Tôi buồn đáp lại, lạnh lùng lướt qua anh ta, bước ra ngoài trước.
Tôi lên xe cảnh .
Mấy người bạn đã đưa đi trước đó.
Sợ tôi chịu đựng không nổi,
Thẩm Dật Trần nói với cảnh , xin đi cùng tôi đến bệnh viện để đào thể đứa bé.
Anh ngồi cạnh tôi suốt quãng đường.
Còn Tự — người cùng xe — thì im lặng hoàn toàn.
Đứa bé anh ta bọc màng bọc thực phẩm,
chôn dưới gốc cây ngân hạnh vườn bệnh viện.
Khi cái bọc nhỏ ấy đào lên từ đất,
tôi òa , nước mắt ướt đẫm mặt.
Về đến đồn, pháp y lập tức tiến hành khám nghiệm.
Cảnh biết tôi không ổn, nên bảo tôi chờ kết quả rồi mới lấy khai.
Ba tiếng sau, họ đưa bản báo cáo tôi.
Kết luận: đứa bé thật sự chết bệnh.
Không có dấu hiệu hại.
Tự vẫn sẽ xử phạt tự ý xử lý thể trái quy .
Còn anh ta lấy đứa con riêng tôi nuôi,
thậm chí còn đăng ký vào hộ khẩu dưới tên tôi —
lại không hề phạm luật.
tôi im lặng mà nước mắt không ngừng rơi,
nữ cảnh lấy khai nhẹ giọng an ủi:
“Pháp luật không có quy rõ ràng ,
nếu pháp luật không trừng phạt anh ta,
thì dư luận có thể.
Quan trọng là — cô muốn làm gì tiếp theo.”
Trời đã tối khi tôi về nhà.
Tôi đổi mật mã cửa, xóa hết vân tay của tất mọi người — giữ lại của mình.
Mười giờ đêm, chuông cửa vang lên liên hồi.
Có lẽ sợ tôi không mở, bên ngoài còn có tiếng gọi dồn dập:
“Mộc Mộc! Mở cửa đi con! Mẹ biết con ở nhà mà!”
Tôi ra qua mắt thần —
là bố mẹ tôi, vốn dĩ đang đi du lịch xa.
hai đều lấm tấm bụi đường, trông mệt mỏi và hoảng loạn.
Tôi nhíu mày:
“Sao giờ bố mẹ lại về?”
Mắt mẹ tôi sưng húp, giọng nghẹn ngào:
“Xảy ra thế , bọn mẹ sao có thể đi chơi nổi!
Nếu không phải Dật Trần gọi điện, con giấu bọn mẹ đến bao giờ?”
Nghe vậy, tôi nằm trên sofa, giơ tay che mắt, muốn nói gì nữa.
Thực ra nguyên nhân họ ra ngoài du lịch chính là vài hôm trước,
chúng tôi đã cãi nhau một trận .
Sau khi sinh con, họ — giống như tất mọi người —
hễ đứa bé có vấn đề gì,
là đổ lỗi tôi.
Nói tôi không biết chăm, không biết làm mẹ.
Tôi ít sữa, phần gian đều uống sữa bột.
cần tôi ăn chút bánh ngọt hay kem,
mẹ lại mắng tôi một trận:
“Con từng rồi mà vẫn còn tham ăn,
không sợ ảnh hưởng đến sữa, hại con chết đói à?!”
Bố mẹ chồng không hiểu tôi thì còn có thể chịu,
đến bố mẹ ruột cũng đối xử như vậy —
tôi thật sự không chịu nổi.
8.
Tôi từng nói với họ rằng rất khó chăm, tôi mệt mỏi, áp lực,
có ăn chút đồ ngọt mới cảm đỡ hơn.
Tôi còn hỏi bác sĩ nhiều lần,
với lượng sữa của tôi, ăn bánh ngọt hoàn toàn không ảnh hưởng đến đứa bé.
mẹ tôi không nghe.
Bà tin rằng người làm mẹ phải hy sinh mọi thứ con.
Bà nói con tôi khó nuôi là do tôi “mang nghiệp”,
do tôi không biết tự điều chỉnh cảm xúc.
mắt bà, tôi là kẻ thất bại —
chăm con dở, khiến bản thân tiều tụy,
một đứa con gái “ mà nên thân”.
Một lần, nhỏ nhặt,
chúng tôi lại cãi nhau.
Tôi bùng nổ.
Bố tôi bình thường hiếm khi xen vào,
vậy mà hôm đó lại đứng về phía mẹ,
nói toàn khiến tôi càng thêm nghẹt thở.
Tôi đã đuổi họ đi.
Giận quá, mẹ tôi lập tức đăng ký tour du lịch,
đi ,
nói rằng từ nay sẽ không bao giờ nói tôi nửa ,
có gì cũng đừng mong bà quan tâm nữa.
Tất những đó chồng chất,
đè nặng lên tôi đến mức không thở nổi.
Nên khi họ trở về hôm nay, tôi không cần nghĩ cũng biết —
mẹ sẽ lại nói những câu quen thuộc,
những mà suốt đời bà không bao giờ hiểu nỗi lòng tôi.
tôi vẫn im lặng, mẹ tôi òa :
“Mộc Mộc! Mẹ biết con khổ,
có gì cứ nói ra đi con, đừng ôm lòng nữa…”
Tôi ngẩng , ánh mắt lạnh lẽo:
“Khổ sở?
Thì ra mẹ cũng biết — tôi cũng biết khổ à.”
Mẹ cứng họng, tiếng nghẹn lại.
Bố tôi thở dài:
“Mộc Mộc, trên đường về mẹ con suốt.
Bố biết trước đây bọn bố sai khi không hiểu con.
Giờ biết không phải con ruột của con,
bọn bố mới vội vàng quay về.
Dù con làm gì, bố mẹ sẽ đứng về phía con.”
Thực ra, họ có ở đây hay không — với tôi cũng khác gì nhau.
Tôi hiểu họ quá rõ.
cần nghe tôi muốn ly hôn,
họ nhất sẽ khuyên tôi “ con mà nhịn”.