Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/10usYgn2i0

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 5

Tôi cười chua chát.

Anh tâm đến là Tô Vãn Tình – mối tình đầu không thể quên.

Anh tâm đến là cái gọi là người thừa kế của nhà họ Cố.

Chứ từng có tôi – Tri .

Tối đó, Cố Ngôn Thâm không về.

Tôi trên chiếc giường lớn, trằn trọc mãi không ngủ được.

Không có vòng tay ấm áp của anh, không có hơi thở trầm ổn quen thuộc của anh, tôi mới phát hiện… mình đã quen với sự hiện diện của anh từ bao giờ.

sau, tôi thức dậy với quầng thâm rõ rệt dưới mắt, vẫn miễn cưỡng đến công ty.

Cả người không còn sức sống, làm gì cũng thấy mệt mỏi, uể oải.

Bạn thân tôi – Lâm Phi Phi – thấy tôi như người mất hồn, liền kéo tôi vào phòng pha trà.

“Gì vậy? Trông như bị hút cạn sinh khí thế kia? Không lẽ tên chồng trên hợp đồng nhà cậu cuối cũng ăn thịt cậu rồi hả?” – Cô ấy bĩu môi, tỏ vẻ hóng hớt.

Tôi không giấu nữa, kể cho cô ấy toàn bộ chuyện xảy ra ngày qua.

xong, Lâm Phi Phi giận đập bàn cái “rầm”.

“Cái gì cơ?! Mối tình đầu bạch nguyệt quang á? Thời đại nào rồi mà còn cái kiểu cẩu huyết này vậy? Cô gái tên Tô Vãn Tình đó đúng không? Đúng là đỉnh cao của hội ‘trà xanh’ mà!”

“Còn cái tên Cố Ngôn Thâm kia cũng chẳng tốt đẹp gì! Có vợ rồi mà vẫn dây dưa với người yêu cũ! Xong còn dám quay sang nổi cáu với cậu nữa? Anh ta là cái thá gì chứ!”

bạn thân giùm mình mà mắng té tát, lòng tôi cũng vơi đi chút uất ức.

“Phi Phi, cậu nói xem… có tớ sai không? Tớ không nên nói mấy lời quá nặng như vậy để chọc giận anh ta…”

“Cậu không sai!” – Lâm Phi Phi dứt khoát nói, không cần suy nghĩ – “Chuyện kiểu này tuyệt đối không được nhân nhượng! Cậu càng lùi, cái đứa trà xanh đó lại càng được đà lấn tới! Cậu cho nó ai mới là chính thất! Còn Cố Ngôn Thâm ấy hả, để anh ta tự đó mà suy ngẫm vài cũng tốt!”

mà… anh ấy cả đêm không về.”

“Không về thì ? Làm như đàn ông là bảo vật quốc gia không bằng!” – Phi Phi liếc tôi một cái – “Việc trọng nhất của cậu bây giờ là chăm sóc cho bản thân em bé trong bụng. Vì một gã đàn ông rác rưởi mà tự làm khổ mình, không đáng!”

Lời của bạn thân như một mũi kim tiêm mạnh mẽ, đâm xuyên qua tầng tầng lớp lớp lo lắng trong lòng tôi, giúp đầu óc dần dần tỉnh táo lại.

Đúng vậy. Tôi đâu còn là một mình nữa.
Tôi còn có con.

Tôi không thể cứ thế này mà gục ngã được.

Tôi hít sâu một hơi, chỉnh lại tinh thần, tiếp tục vùi đầu vào công việc.
Bận rộn, là cách tốt nhất để quên đi mọi phiền muộn.

Suốt ba ngày liên tiếp, Cố Ngôn Thâm không về nhà.
Không một cuộc gọi.
Không một tin nhắn.
Cứ như thể anh ta đã biến mất hoàn toàn khỏi thế giới của tôi.

Trái tim tôi, từng chút một, trầm .

Anh ấy… thật sự giận tôi đến vậy ?
Hay là… đã đi tìm Tô Vãn Tình rồi?

Ý nghĩ đó vừa lóe đã như dây leo dại mọc loạn trong tim, lan nhanh đến mức khiến tôi không yên.

Ngày thứ tư, khi tôi đang xử tài liệu trong văn phòng, trợ đột nhiên hốt hoảng xông vào.

“Giám đốc ! Không hay rồi!”

tĩnh, nói chậm lại. Có chuyện gì vậy?” – Tôi buông bút, ngước .

“Cố… Cố tổng anh ấy…” – Trợ thở hổn hển, sắc mặt trắng bệch – “Cố tổng bị tai nạn xe rồi!”

Ầm – Một tiếng nổ lớn vang trong đầu tôi.
Cả người tôi trong khoảnh khắc, rơi vào khoảng không trống rỗng.

12

“Cô nói gì cơ?” – tôi run rẩy, gần như không thể tin vào tai mình.

“Là thật đấy, Tổng giám đốc !” – Trợ suýt khóc, nói gấp đến mức nghẹn thở.

“Vừa rồi bản tin thời sự đưa tin: xe của Tổng giám đốc Cố trên đường ra sân bay thì va chạm với một chiếc xe tải lớn… xe gần như bị phá hủy hoàn toàn! Anh ấy đã được đưa tới Bệnh viện Nhân dân số Một cấp cứu!”

Trên đường ra sân bay?

Anh định rời khỏi thành phố… hay là… định đến tìm Tô Vãn Tình?

Không, không lúc nghĩ mấy chuyện này!

Tôi bật dậy khỏi ghế, đứng quá nhanh khiến mắt tối sầm lại, suýt ngã .

“Tổng giám đốc!” – Trợ hoảng hốt đỡ lấy tôi.

“Chuẩn bị xe ngay! Đến Bệnh viện Nhân dân số Một!” – Tôi nắm chặt túi xách, dùng hết sức sinh để giữ cho mình không run rẩy.

trong xe lao vun vút trên đường cao tốc, tim tôi như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt — đau đến không thở nổi.

Tôi không dám tưởng tượng ra cảnh tượng đó.

Tôi chỉ , tôi không thể mất anh.

Tôi từng nhận ra, hóa ra Cố Ngôn Thâm đã chiếm một phần trọng đến vậy trong lòng tôi.

Tất cả tranh cãi, tổn thương, hiểu lầm… đứng trước ranh giới sinh tử, đột nhiên trở nên nhỏ bé, không đáng nhắc tới.

Tôi chỉ cầu mong… anh an vô sự.

Chỉ cần anh an, tôi có thể buông bỏ tất cả.

Khi tôi đến bệnh viện, hành lang bên ngoài phòng phẫu thuật đã chật kín người.

Ông nội Cố, ba mẹ Cố Ngôn Thâm… cả Cố Tư Vũ.

Trên mặt ai cũng lộ rõ sự lo lắng đau buồn.

Vừa nhìn thấy tôi, Cố Tư Vũ như tìm được cái cớ trút giận, lập lao về phía tôi.

Tri ! Đồ chổi! Tất cả là tại cô! Nếu không vì cô chọc giận anh tôi, anh ấy có thể xảy ra tai nạn?!”

Cô ta giơ tay định tát thẳng vào mặt tôi.

Tôi không tránh.

Bởi vì — cô ta nói đúng.

Nếu tôi không nói lời tàn nhẫn đó.

Nếu tôi không khiến anh nổi giận bỏ đi.

Thì có lẽ… anh đã không gặp chuyện.

Tôi… đã hại anh.

cái tát đó không rơi như tôi nghĩ.

Một bàn tay già nua đã kịp thời giữ chặt cổ tay Cố Tư Vũ.

Là ông nội Cố.

“Đủ rồi, Tư Vũ!” – Ông quát lớn, ánh mắt nghiêm khắc – “Đây là lúc nào rồi mà còn bày trò cãi vã?”

“Ông ơi! Chính cô ta hại chết anh con mà!” – Cố Tư Vũ khóc lóc không cam lòng.

“Câm miệng!” – Ông trừng mắt, ánh nhìn lẽo.

Sau đó, ông quay sang tôi, ánh mắt phức tạp.

“Tri , cháu…”

“Ông ơi… xin lỗi.” – Tôi cúi đầu, khàn đặc – “Tất cả… là lỗi của cháu.”

Ông nhìn gương mặt tái nhợt của tôi, rồi lại nhìn bụng tôi đang lộ rõ hình dáng thai nhi, cuối chỉ thở dài một hơi.

“Giờ nói gì cũng đã muộn. Chỉ mong Ngôn Thâm… có thể vượt qua được.”

Đèn phòng phẫu thuật vẫn sáng trưng.

Mỗi một giây trôi qua, như một thế kỷ dài đằng đẵng.

Tôi tựa lưng vào bức tường lẽo, đôi tay siết chặt, trong lòng không ngừng cầu nguyện:

Cố Ngôn Thâm, anh thấy không?

Anh không được có chuyện gì.

Anh còn nhìn thấy con mình chào đời.

Anh còn đứa bé gọi anh là… ba.

Anh không được phép chết!

Không đã bao lâu trôi qua, cuối cửa phòng phẫu thuật cũng mở ra.

Một bác sĩ mặc áo blouse trắng tháo khẩu trang, bước ra ngoài.

Tất cả tôi lập vây lại.

“Bác sĩ! Con trai tôi thế nào rồi?” Mẹ của Cố Ngôn Thâm sốt ruột hỏi.

Bác sĩ nhìn mọi người, sắc mặt nặng nề:

“Bệnh nhân mất máu quá nhiều. Tuy hiện tại đã tạm thời qua cơn nguy kịch, … do vùng đầu bị chấn thương nặng, trong não có tụ máu, nên vẫn đang hôn mê sâu.”

“Ý bác sĩ là ?” Ông nội Cố vội hỏi.

“Có nghĩa là… cậu ấy có khả năng … vĩnh viễn không tỉnh lại.”

Lời bác sĩ như một tia sét giáng giữa trời quang, ném tất cả tôi vào vực thẳm không đáy.

Vĩnh viễn… không tỉnh lại?

Thực vật?

Tôi chỉ thấy trời đất quay cuồng, mắt tối sầm lại, rồi hoàn toàn mất đi ý thức.

13

Khi tỉnh lại lần nữa, tôi phát hiện mình đang trên giường bệnh.

Trong mũi là mùi thuốc sát trùng nhàn nhạt.

Dì Vương bên cạnh, vừa thấy tôi mở mắt thì vành mắt đã đỏ hoe.

“Thiếu phu nhân, cuối cô cũng tỉnh rồi! Cô làm tôi sợ chết khiếp!”

“Cố Ngôn Thâm… anh ấy rồi?” Tôi gắng gượng dậy, khàn đặc.

“Thiếu gia… vẫn đang ở phòng hồi sức tích cực.” Dì Vương đỡ tôi, nước mắt rơi , “Bác sĩ nói… tình hình không mấy khả .”

Trái tim tôi lại bị bóp chặt một lần nữa.

“Con muốn đi gặp anh ấy.” Tôi vén chăn, định giường.

“Không được đâu thiếu phu nhân!” Dì Vương vội ngăn lại, “Cô vừa mới ngất xỉu, bác sĩ nói cô động thai, nghỉ tuyệt đối. Nếu cô lại có chuyện gì nữa thì làm bây giờ!”

“Con không .” Tôi đẩy tay bà ra, ánh mắt kiên định. “Con nhất định đi gặp anh ấy.”

Tôi không thể để anh đó một mình.

Tôi muốn ở bên anh.

Bất chấp sự can ngăn của dì Vương, tôi vẫn kiên quyết đến phòng hồi sức tích cực.

Qua lớp kính dày, tôi nhìn thấy Cố Ngôn Thâm đang trên giường bệnh.

Đầu anh quấn đầy băng gạc, trên mặt đeo mặt nạ oxy, toàn thân cắm đủ loại ống dẫn, nối với máy móc bên cạnh phát ra tiếng “tít… tít…” .

Người đàn ông từng kiêu ngạo, bất khả xâm phạm ngày nào, giờ đây lại giống như một con búp bê sứ mong manh, lặng lẽ đó, không hề có chút sinh khí.

Nước mắt tôi lập vỡ òa.

“Cố Ngôn Thâm…” Tôi áp mặt tấm kính buốt, hết lần này đến lần khác gọi tên anh.

“Anh tỉnh lại đi… nhìn em một chút đi…”

“Em xin lỗi… tất cả là lỗi của em… em không nên nói lời đó làm anh tổn thương…”

“Anh mau tỉnh lại mắng em đi… chỉ cần anh tỉnh lại, anh muốn em làm gì cũng được…”

mặc cho tôi khóc lóc thế nào, anh vẫn không hề có phản ứng.

Đường nhịp tim trên màn hình vẫn ổn định đến tàn nhẫn — ổn định đến mức khiến tôi tuyệt vọng.

Từ ngày đó, tôi gần như sống luôn ở bệnh viện.

Ban ngày, tôi ngoài phòng hồi sức, cách một lớp kính nói chuyện với anh.

Tôi kể cho anh chuyện vui ở công ty, kể nay con lại đá tôi mấy cái, kể về cuộc sống sau này của tôi.

Ban đêm, tôi ngủ ở phòng bệnh bên cạnh.

Người nhà họ Cố thấy tôi kiên trì như vậy cũng không còn khuyên ngăn nữa.

Ông nội sợ tôi không chịu nổi, còn đặc biệt mời chuyên gia dinh dưỡng hộ tốt nhất đến chăm sóc tôi.

Cố Tư Vũ cũng không còn gây sự với tôi nữa, chỉ là mỗi lần nhìn tôi, ánh mắt phức tạp.

Ngày qua ngày, bụng tôi ngày càng lớn, Cố Ngôn Thâm vẫn không hề có dấu hiệu tỉnh lại.

Bác sĩ đã nói chuyện với tôi mấy lần, trong lời nói là bảo tôi chuẩn bị tinh thần.

Ông nói, khả năng bệnh nhân tỉnh lại… cực kỳ mong manh.

Mỗi lần như vậy, tôi kiên quyết trả lời:

“Anh ấy nhất định tỉnh.”

Tôi không niềm tin đó đến từ đâu, tôi tin chắc, Cố Ngôn Thâm không bỏ rơi tôi con.

đó, Tô Vãn Tình đột nhiên xuất hiện ở bệnh viện.

Cô ta gầy đi rất nhiều, gương mặt không còn vẻ rạng rỡ trước kia, trông tiều tụy cô độc.

Cô ta đứng rất lâu trước phòng hồi sức, rồi mới đi đến trước mặt tôi.

Tri , ta có thể nói chuyện một chút không?”

Tôi nhìn cô ta, gật đầu.

tôi đi khu vườn dưới tầng trệt của bệnh viện.

“Tôi không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này.” Tô Vãn Tình mở miệng, đầy cay đắng.

“Ngày anh ấy gặp tai nạn, là đang trên đường ra sân bay để tìm tôi.”

Tim tôi như bị kim châm mạnh một cái.

Quả nhiên… tôi đoán không sai.

tôi đã hẹn nhau, rời khỏi nơi này, ra nước ngoài bắt đầu cuộc sống mới.” Cô ta nhìn tôi, trong ánh mắt mang theo một chút khoái cảm tàn nhẫn.

Tri , cô không? Anh ấy từng yêu cô. Anh ấy nói với tôi, việc cưới cô chỉ là để đối phó với gia đình. Người anh ấy yêu từ đầu đến cuối, chỉ có mình tôi.”

“Anh ấy nói, đợi xử xong mọi chuyện trong nước, ly hôn với cô, rồi quay lại tìm tôi.”

“Nếu không có vụ tai nạn này, người ở bên anh ấy bây giờ… đáng ra là tôi.”

Lời của Tô Vãn Tình như mũi dao bén ngọt, lần lượt đâm thẳng vào tim tôi.

Thì ra — đêm đó anh ấy đẩy cửa rời đi, không giận với tôi.

Mà là… để chạy đến với tình yêu đích thực của mình.

Thì ra — tất cả sự dịu dàng trước đó, tất cả tâm, săn sóc, chỉ là diễn.

Anh chỉ đang cố giữ tôi lại, cố giữ đứa con trong bụng tôi — để bản thân có thể yên tâm rũ bỏ trách nhiệm, đi theo tiếng gọi của hạnh phúc.

Tôi đúng là một kẻ ngu xuẩn không thể tha thứ.

Tôi từng ngây ngốc nghĩ rằng — anh có lẽ cũng đã rung động đôi chút.

Tôi nhìn gương mặt Tô Vãn Tình đang lộ rõ vẻ đắc ý mà chợt thấy buồn cười đến nực cười.

“Cô nói xong ?” – Tôi tiếng, tĩnh đến lùng, không một chút dao động.

Tô Vãn Tình khựng lại, rõ ràng không ngờ tôi lại thản như vậy.

“Nói xong rồi thì mời cô đi cho.” – Tôi nhìn thẳng vào mắt cô ta, từng chữ cất rõ ràng –

“Cô Tô, không tâm Cố Ngôn Thâm từng yêu ai, hiện tại anh ấy là chồng hợp pháp của tôi. Tôi là vợ chính danh của anh ấy, còn cô — chẳng là gì cả.”

“Cô…” – Tô Vãn Tình đến trắng bệch cả mặt.

“Tôi nói thêm một điều nữa.” – Tôi đặt tay bụng mình, khẽ nhếch môi cười

“Dù anh ấy mãi mãi không tỉnh lại, tôi cũng sinh đứa bé này ra, ở lại bên anh ấy suốt đời. Chỉ cần tôi không buông tay, vị trí thiếu phu nhân nhà họ Cố, không ai có thể cướp được.”

Tri , cô điên rồi!”

“Đúng, tôi điên rồi.” – Tôi lùng nhìn cô ta –

“Cho nên — đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi thêm lần nào nữa. Bằng không… tôi không dám chắc mình làm ra chuyện gì đâu.”

Nói xong, tôi không thèm nhìn lại, xoay người rời đi.

Tư thế tôi thẳng tắp, bước chân vững vàng.

Tôi không thể thua, càng không thể thua người phụ nữ này.

Dù trái tim tôi… đã sớm vỡ vụn.

Tùy chỉnh
Danh sách chương