Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/8zvG0FGtc0

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

4.

Tôi nằm trằn trọc giường, mãi không ngủ được.

Lúc thì nghĩ đến nụ đẹp hút hồn của Tống Linh khi với mình, lúc thì vắt óc nghĩ tên cho chú mèo.

.

Khi Tống Linh bảo tôi đặt tên cho mèo của anh ấy, đầu tôi lại chẳng nghĩ ra được . Tôi đành phải hẹn rằng để tôi suy nghĩ kĩ rồi nói với anh ấy sau.

“Meo~”

Tiếng mèo kêu đã cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi. Tôi nhìn ra ngoài, thấy mèo của Tống Linh ung dung bước đi bệ cửa sổ tôi, mắt tròn xoe nhìn tôi chằm chằm.

Trùng !

Tôi nghĩ tới mèo thì nó xuất hiện .

Chờ đã!

Nụ mặt tôi cứng đờ.

Chết tiệt, tôi sống ở tầng 13 mà?

Chẳng lẽ mèo này trốn từ tầng 12 rồi leo lên đây ?

Tôi sợ hết hồn, run rẩy vươn tay ra: “Lại đây với chị nào!”

“Meo~”

May mà chú mèo rất bình tĩnh, nó nhảy vào lòng tôi ngay lập tức.

Tôi chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì đã nghe thấy tiếng gõ cửa.

Tôi ôm chú mèo, nhìn qua mắt mèo cửa.

Là Tống Linh.

Tôi mở cửa ra.

Tóc anh ấy hơi rối, người mặc bộ đồ ở , gương mặt hiện lên vẻ bứt rứt.

“Xin lỗi, đã làm phiền cô rồi.

?

Anh ấy chẳng quan tâm chút nào đến tình hình của chú mèo.

Anh ấy có biết tình huống lúc nãy cực kỳ nguy hiểm không?

Tôi hơi tức . Người không biết yêu thương thú cưng thì có đẹp cỡ nào cũng vô dụng.

Tôi thẳng thừng hỏi anh: “ anh không lưới cửa sổ à?”

cơ?”

Tôi hỏi lại lần nữa: “ anh không lưới cửa sổ ? Nuôi mèo thì nhất định phải để tránh mèo rơi từ cao xuống.”

Tống Linh chớp mắt: “Nó không bị rơi đâu.”

Xem kìa.

Nói thế không biết.

Tôi lập tức nổi : “Tống Linh, anh đã nuôi thú cưng thì phải có trách nhiệm với nó chứ. Anh có biết lúc nãy nguy hiểm như thế nào không? Nếu chú mèo rơi xuống, hậu quả khó mà tưởng tượng được. Tôi mong anh nên nghĩ kỹ xem mình có nuôi thú cưng không! Chuyện tôi muốn nói chỉ có thế thôi.”

Tôi trả chú mèo lại cho Tống Linh, chuẩn bị đóng cửa vào. Ai ngờ Tống Linh hoảng hốt chặn cửa lại: “Cô rồi à?”

Tôi tức đến bật .

Tôi nói nhiều như thế mà anh ấy chỉ quan tâm chuyện tôi có hay không. Anh ấy có nghiêm túc nghe tôi nói không ?

Mà cũng không lắm.

anh ấy lại để tâm đến việc tôi có hay không?

Tống Linh dịu dàng cúi đầu nhìn tôi: “Cô đừng nhé, tôi lưới cửa sổ mà. Mai tôi ngay.”

“Cô đừng nữa nhé!”

lúc đó, mèo trong lòng anh ấy cũng ngước mắt long lanh lên nhìn rồi kêu “meo”. Một người một mèo đứng ở ngoài cửa trông rất đáng thương.

“…”

Tôi chẳng biết phải làm , đành trả một cách cứng nhắc: “Anh… biết lỗi là được rồi.”

Ơ không .

mọi chuyện lại trở nên kỳ quặc thế này?

“Ừm!” Tống Linh trở nên rất vui vẻ, tít đến mức mắt híp lại thành hình trăng lưỡi liềm.

Tôi khẽ ho một , vuốt ve mèo : “Lần anh bảo tôi đặt tên cho mèo này. Tôi đã nghĩ rất lâu và thấy tên ‘Bảo Thạch’ rất với nó. mắt của nó rất đẹp, giống như một viên ngọc xanh trong veo lấp lánh.”

“Bảo Thạch…” Tống Linh đọc tên thành tiếng, giọng du dương đến lạ.

Tôi hơi gượng gạo: “Khụ… nếu anh thấy không hay thì…”

“Hay mà!”

mắt Tống Linh sáng lên như ánh bạc lung linh mặt hồ, đẹp đẽ và mê hoặc.

Tim tôi đập rộn ràng, không cưỡng lại được.

5.

Tống Linh rất nghe tôi.

Ngày hôm sau, anh ấy đã lưới cửa sổ trong mình, chụp ảnh gửi cho tôi như muốn khoe chiến tích .

Tôi trả anh ấy: [Bảo Thạch rất hạnh phúc khi có một người chủ tốt như anh đấy.]

Tống Linh cũng trả lại rất nhanh: [^_^]

Dễ thương đấy.

Tôi có hình dung được khuôn mặt của Tống Linh lúc này, chắc mắt anh ấy đã híp lại, hàng mi dài chớp chớp, biết làm nũng biết hấp dẫn người khác, y như chú mèo của anh ấy.

lúc này, đối tượng xem mắt mà lần mẹ tôi nhờ người giới thiệu cho tôi lại gọi điện đến.

Tôi nhăn mặt.

Lần gặp nhau đã nói rõ là không rồi mà, giờ anh ta lại gọi điện tới?

Vì phép lịch sự, tôi vẫn bắt máy: “Alo, có chuyện ?”

“Chi Chi, bây giờ anh ở dưới của em. Em ở tầng mấy ? Anh lên thăm em nhé?

“…”

Tôi không tin được: “Ai cho anh địa chỉ của tôi thế?”

“Lần em xóa Wechat của anh, anh phải tìm bà mối để hỏi đấy. Anh phải đưa cho bà ấy hai trăm tệ nữa. Em nghĩ mà xem, nếu không phải em cứng đầu thì chúng ta có dùng số tiền đấy để ăn hai bữa cơm rồi.”

Hiểu rồi.

Chắc là mẹ tôi lại “lỡ miệng” rồi.

Tôi cũng bó tay.

“Anh về đi, tôi không có đâu.”

“Không nào, bà mối nói hôm nay em được nghỉ mà?”

“…”

6.

Cuối cùng, vì nể mặt nên tôi vẫn lê bước xuống tầng.

Từ xa, tôi đã thấy đối tượng xem mắt xách theo hai túi trái cây, tóc chải bóng loáng, mặc bộ vest kiểu cũ và đi giày da to sụ.

nhìn một , tôi đã muốn gọi anh ta là chú rồi.

Nhưng anh ta hoàn toàn không biết , khoe với tôi: “Chi Chi, hôm nay anh rất hấp dẫn không?”

“…”

Cảm ơn, lần cạn đầu tiên trong ngày của tôi là nhờ anh đấy.

Tôi lựa nói khéo: “Lần chúng ta đã nói rõ rồi mà? Tôi và anh không nhau, anh không cần phải làm đâu.”

“Chi Chi, sau khi về , anh đã suy nghĩ rất lâu, anh vẫn rất em. Em thấy chúng ta không ở đâu, anh sửa mà. Mẹ anh nói rồi, đàn ông phải biết chịu thay đổi.”

Ôi mẹ ơi! Rốt cuộc anh ta tôi ở điểm nào thế? Để tôi sửa lại có được không?

Tôi nghiến răng, gằn mạnh từng chữ một: “Tôi không xứng với anh!”

Đối tượng xem mắt ha ha: “Ôi dào, Chi Chi à, em đừng tự gây áp lực cho mình. Cuộc sống sau này là của hai chúng ta, anh thấy em tốt là được rồi. Tuy anh đẹp , nhưng anh không phải là người xem trọng ngoại hình đâu.”

Tôi vẫn giữ nụ , cố nhịn không chửi thề.

Bất chợt, tôi nhìn thấy Tống Linh bước xuống cầu thang.

Tôi cũng không kịp nghĩ xem vì anh ấy lại nhìn tôi bằng ánh mắt tủi thân như .

Thấy ông chú này cứ lèm bà lèm bèm, tôi vội chạy tới khoác lấy tay anh ấy rồi quay người lại, nói với người thao thao bất tuyệt kia: “Giới thiệu với anh, đây là bạn tôi. Xin lỗi vì lúc nãy chưa kịp nói với anh.”

Đối tượng xem mắt thay đổi sắc mặt: “Em, em… anh không ngờ em lại nông nổi đến mức mấy loại ẻo lả như này!”

Cuối cùng, mặt anh ta đen như nhọ nồi, tức tối bỏ đi.

Tôi thở phào nhẹ nhõm. Tống Linh đột nhiên ghé mặt lại gần: “Chi Chi, có phải cô tôi không?”

Lúc này tôi mới nhớ ra mình vẫn khoác tay anh ấy, vội vàng rụt tay lại, tim đập thình thịch: “ cơ?”

Tống Linh không nhận ra vẻ ngượng ngùng của tôi, sự nghiêm túc phân tích cho tôi: “Người nãy đẹp hơn tôi, nhưng cô lại chọn tôi, có phải vì cô tôi không?”

Nói xong, anh ấy nhìn tôi đầy mong đợi.

??” Mặt tôi cứng đờ, sự ngớ người ra: “Anh nói anh ta đẹp hơn anh á?”

Tống Linh cúi đầu thất vọng: “Ừm, từ nhỏ tôi đã biết mình không đẹp .”

“…”

Tôi nghi ngờ mình thức dậy ở một thế giới đảo lộn.

một người đẹp thế này mà ánh mắt lại có vấn đề như ?

Tôi nhìn Tống Linh, dò hỏi: “Tống Linh, anh thấy tôi có đẹp không?”

“Đẹp, rất đẹp!”

“…”

Được được được!

đây tôi thấy mình cũng có chút nhan sắc. Hôm nay mới biết, hóa ra tôi xấu như quỷ.

Trớ trêu thay, Tống Linh phát hiện sắc mặt của tôi không tốt, lại an ủi: “Cô đẹp hơn người nãy nhiều, đấy.”

Cảm ơn anh nhé. Nghe xong càng buồn hơn.

“Chi Chi, cô có tôi không?”

đây tôi có trả ngay là .

Nhưng bây giờ, tôi nghĩ mình cần phải cân nhắc kỹ lưỡng.

Tùy chỉnh
Danh sách chương