Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/60HSXgqpBg
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Kỳ nổi tiếng là một quý công tử phong lưu.
Hắn đối xử tử tế với từng người bạn gái, muốn cái gì cái đó, ngoại trừ việc kết hôn.
Tất cả mọi người biết, hắn và mối đầu chia , đến nay vẫn không cam lòng, không thể đi đến bước đó với cô gái khác.
thứ tôi ở hắn, trong thúc giục cưới liên tục.
Tôi đành tạm biệt hắn: “ nói mối đầu của cũng sắp trở lại, chúc mừng .”
Hắn : “Ừm.”
Tối hôm đó, bạn bè tổ chức tiệc độc thân hắn.
Sân bãi rất lớn, cũng náo nhiệt, có người nhắc tôi: “ Kỳ, hình như em vừa nhìn thấy Trình Sênh, cạnh còn có một người đàn ông, rất đẹp trai.”
Dứt lời, tất cả mọi người đang hóng hớt, ầm ĩ.
Kỳ lại đột nhiên nổi giận, dụi tắt điếu thuốc trong , khẩy: “Nói ở cũng là cô ấy, nói chia cũng là cô ấy. Trên đời này nào có chuyện tốt như vậy?
1
Lúc tôi và Kỳ vừa ở , bạn bè của hắn đặt cược, đặt rất lớn, đặt là liệu yêu của chúng tôi có thể vượt một hay không.
Gia thế hắn hiển hách, lúc tôi quen hắn, bạn cùng phòng nói về thanh danh hắn: “Họ Kỳ ở Bắc Thành không nhân vật bình thường, không trêu chọc. mà cậu Ba họ Kỳ thì khác biệt, nói hắn rất theo đuổi, chưa bao giờ nổi giận với con gái, đối với bạn gái hợp tan.”
Lời này không không có thật. giữa chúng tôi, thực sự cũng không tồn tại chuyện ai theo đuổi ai.
Lúc đó tôi còn đang thứ hai, theo thầy hướng dẫn làm đề tài nghiên cứu, cần dùng đến một bộ sách tham khảo tiếng không còn xuất bản, rất khó tìm. Tôi đăng rất nhiều bài viết trên mạng, như đá chìm đáy biển.
Ngay lúc tôi rằng vô vọng, thì có người trả lời, giọng điệu có chút bất cần đời, lại có chút nghiêm túc: [Hình như ông cụ tôi có, nếu cần thì liên lạc với tôi. Tôi xem như làm chuyện tốt.]
Tôi lập tức liên lạc với hắn.
đó, để cảm ơn hắn, chúng tôi gặp vài lần, ở chung rất vui vẻ, lần cuối cùng, hắn đứng dưới đèn đường, khuôn mặt rất đẹp, không biết nhớ cái gì, nhướng mày hỏi tôi: “ này còn gặp lại không?”
này, xuân đi thu đến, hết cũ đến , còn có thể gặp lại hay không?
Ánh trăng lạnh lẽo, đúng là thời điểm tốt.
Nếu không câu trả lời, khó tránh khỏi khiến người ta cảm thấy mất mát, ma xui quỷ khiến, tôi nở nụ , không cam chịu yếu thế, hỏi hắn: “ nói rất theo đuổi, có thật không?”
Hắn nhìn tôi, không ngừng : “Vậy em thử xem?”
Lúc bước chân vào đời, gặp một người như vậy, cư xử tuỳ ý, điềm tĩnh, mạnh mẽ, làm người ta không tự giác muốn gần. Huống hồ, rất lâu trước đây, tôi gặp hắn, lúc đó tôi vừa thành phố này, bị người ta cướp ví tiền ở trạm xe, trên người cái gì cũng không có, báo công an xong đi ra, lại gặp mưa, chán nản và khóc rất nhiều.
Hắn lái xe, đi ngang tôi, chậm rãi mở miệng: “Đi đâu? em quá giang một đoạn đường.”
Tôi đương nhiên không dám lên xe hắn. Hắn cũng giữ bình tĩnh, nhẫn nại khuyên tôi: “Tôi không người xấu, tin tôi, đừng khóc, nhé?”
đó, tôi luôn muốn cảm ơn hắn, chúng tôi chưa bao giờ gặp lại . Thành phố này nhiều người như vậy, có thể có duyên gặp mặt một lần, nói vài câu, thật sự là chuyện rất khó.
Không lâu ngày đó, chúng tôi ở .
Lúc bạn cùng phòng biết chuyện này, còn rất kinh ngạc, cuối cùng nói: “Yêu đương với loại người như hắn cảm giác hẳn là cũng không tệ lắm nhỉ? tôi nói hắn hẹn hò với bạn gái sẽ không quá . Coi như tận hưởng niềm vui trước mắt.”
Tôi nói: “À, niềm vui trước mắt.”
Con người luôn có lúc ngây thơ. Lúc đó tôi rằng chuyện yêu đương này, tùy tâm là . Lúc tôi thích hắn, mặc kệ chuyện quá khứ của hắn, chỉ muốn cùng hắn có tương lai. đó tôi phát hiện, thực sự không , ví như cuộc cá cược kia, rõ ràng mỗi người bạn gái của Kỳ không quá .
Bạn bè của hắn, tên công tử bột kia, tại sao lại đánh cược một ?
Rất lâu đó tôi biết , hơn thàng dư ra đó, là bởi vì, tôi có vài nét giống mối đầu của hắn.
2
Vụ cá cược đó, người thua cuộc chiếm hơn phân . Bởi vì, ngoài dự liệu của mọi người, cảm của tôi và Kỳ rất tốt.
Không giống với gì hắn nói lúc trước. Hắn, người hiếm khi chủ động, mỗi ngày tìm tôi, ăn một bữa cơm trưa hoặc là cơm tối. Có một quãng thời gian tôi bận rộn, hắn chờ tôi ở cổng trường, chờ hơn tiếng. Tôi cảm thấy ngại, kéo hắn nói muốn dẫn hắn ăn một bữa ngon, hắn liền kéo áo tôi, nghẹn : “Bạn trai em muốn ăn căn tin.”
Nói xong, lại dừng một chút, trưng cầu ý kiến của tôi: “ không?”
Thực sự tôi hiểu , hắn không muốn tôi đi đi lui, bởi vì trước đó, tôi nói , lúc hắn đi , rất tự phụ, không bao giờ ăn ở căn tin. Thiếu gia họ Kỳ vốn coi trời bằng vung.
Chúng tôi vẫn không chia , cảm tốt đến mức khiến người ta kinh ngạc, thứ ba chúng tôi ở , hắn chuyển đến gần trường của tôi.
Thời gian chúng tôi gặp mặt càng ngày càng nhiều, hắn đặc biệt mở một rạp chiếu phim ở , lúc rảnh rỗi, chúng tôi sẽ cùng nằm trên sô pha xem phim.
Thực ra hắn rất ít hứng thú với thứ này, tôi thích. Mỗi lần hắn kiên nhẫn cùng tôi xem từ đầu đến cuối, gặp bộ phim tôi đặc biệt thích, hắn còn nghiêm túc ghi chép, bình luận.
Ông ngoại hắn là họa sĩ rất nổi tiếng, hắn theo vài , mưa dầm thấm đất nên cũng hơi có chút trình độ. Trong ngày đó, thỉnh thoảng hắn cũng vẽ tôi. Trong đó có một bức, ấn tượng của tôi rất sâu sắc, cô gái đứng dưới tàng cây