Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2g36Wj1bJC

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Chương 1: Chiếc Hộp Lấp Lánh Và Vết Nứt Đầu Tiên
“Mình muốn mua cái .”
nói của Thẩm Lệ, thân tôi – người có gu thẩm mỹ độc đáo và khả năng kiếm tiền vượt trội – vang lên đầy phấn khích, kéo tôi khỏi dòng suy nghĩ về khoản nợ thẻ tín dụng sắp đến hạn.
Chúng tôi đang ở khu chợ cổ cũ kỹ, nơi ánh sáng lờ mờ phản lung linh trên hàng ngàn món bụi bặm.
Tôi, Mạc , là một nhân viên văn quèn, mơ về một cuộc sống rực rỡ nhưng chỉ đủ khả năng mua những món giảm giá.
Còn Thẩm Lệ, cô ấy là một kiến trúc sư trẻ tuổi, sở hữu duplex trước tuổi ba mươi.
** “ duplex” là kiểu thông tầng trong chung cư, thường gồm 2 tầng ( 3 tầng), có cầu thang bên trong nối liền. Đây là dạng cao cấp, thiết kế giống một ngôi nhà thu nhỏ nằm bên trong tòa nhà.
Tôi nhìn theo tay cô ấy.
Trên một chiếc kệ gỗ mun trầy xước, nằm giữa một đống dây chuyền bạc đen xỉn, là một chiếc hộp gỗ nhỏ, chạm khắc tinh xảo.
Bên trong, đặt trên lớp nhung đỏ ngả màu, là một con rối nhỏ bằng tinh trong suốt.
Nó cao khoảng một gang tay, tạo hình một người phụ nữ những khớp nối mong manh và khuôn mặt vô .
Điểm đặc biệt là : chúng được làm từ hai viên đá thạch anh màu xám khói, nhìn chằm chằm vào khoảng không, mang theo một vẻ đẹp lạnh lùng đến rợn người.
“Con rối tinh,” Thẩm Lệ lẩm bẩm, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua lớp tinh mát lạnh.
“Nghe nói nó được gọi là ‘Kẻ Phản ’ trong truyền thuyết dân gian cũ. Dù thì, nó đẹp quá, Mạc à. Mình nhất định phải mua.”
Tôi cố gắng nén lại giác khó chịu.
Thẩm Lệ như .
Thứ cô ấy thích, cô ấy sẽ có, bất chấp giá cả.
Tôi, trong lòng, một thoáng ghen tị nho nhỏ.
Lại là một món đắt tiền nữa mà tôi chỉ có thể nhìn.
Nhưng hôm nay, tôi quyết tâm phải làm một điều khác biệt.
“Đừng có ‘mình’ ‘mình’ nữa, Thẩm Lệ. Chúng ta cùng mua đi,” tôi bất ngờ đề nghị, hơi run rẩy.
“Coi như là… quà kỷ niệm mười năm tình của chúng ta. Chúng ta sẽ cùng giữ nó. Mỗi người một nửa giá.”
Thẩm Lệ quay lại nhìn tôi, sáng rực.
Cô ấy hiểu rõ tôi đang gặp khó khăn về tài chính.
“Cậu nói không?”
“,” tôi nói, hơi cứng nhắc.
“Dù , hai đứa mình chia sẻ thứ, đúng không? Một nửa là của cậu, một nửa là của mình. Chiếc hộp cũng lớn, chúng ta có thể đặt nó ở khách chung.”
Thẩm Lệ không hề ngần ngại.
Cô ấy là người tin tưởng tôi vô điều kiện.
Cô ấy bật cười, ôm lấy tôi.
“Tuyệt vời! là nó thuộc về hai đứa mình. Một món cổ chung… lãng mạn!”
chúng tôi trả tiền, chủ cửa hàng, một bà lão khuôn mặt nhăn nheo, nhìn chúng tôi đầy bí hiểm, nói bằng một khàn khàn:
“Con rối … nó không đơn thuần là cổ. Nó chỉ phản . Phản sự bên trong mỗi người. Hãy cẩn thận những các cô thực sự nghĩ.”
Tôi và Thẩm Lệ chỉ cười xòa, cho rằng là lời quảng cáo cũ kỹ.
Chúng tôi mang “Con rối tinh” về.
Thẩm Lệ đặt nó ngay ngắn trên kệ sách trong khách chung.
đèn bật lên, con rối như phát sáng, thạch anh xám khói của nó dường như chuyển động, quét qua .
Sự xuất hiện của nó tạo một bầu không khí trang nhã và hơi bí ẩn, như thể có thêm một người thứ ba đang lặng lẽ quan sát.
Tối hôm , chúng tôi ngồi xem phim, tâm trạng rất tốt.
“Mình sắp được thăng chức rồi, Mạc ,” Thẩm Lệ nói một cách tình cờ.
“Giám đốc gợi ý về vị trí quản lý dự án mới. Lương gấp hiện tại.”
Cô ấy mỉm cười, một nụ cười rạng rỡ, đầy chân thành.
Nhưng lạ thay, nụ cười lại khiến tôi khó chịu.
Trong ánh đèn mờ, tôi nhìn con rối tinh trên kệ.
thạch anh của nó dường như phản ánh sáng lấp lánh, như thể nó đang… cười nhạo sự thất bại của tôi.
Tôi, người làm việc cật lực suốt năm năm, vẫn chỉ là một chuyên viên quèn.
Còn Thẩm Lệ, cô ấy dễ dàng đạt được thứ.
“Chúc mừng cậu,” tôi nói, cố gắng làm mình nghe vui vẻ.
“Tuyệt vời quá. Nhưng nhớ nhé, cậu là quản lý, đừng có quên đứa thân vẫn phải làm overtime để sống.”
Thẩm Lệ không nhận sự châm chọc tinh tế của tôi.
Cô ấy chỉ cười lớn.
“ quên được! Có mình còn kéo cậu về làm trợ lý cho mình. Thoát khỏi cái công ty cũ kỹ của cậu đi.”
Cô ấy vỗ vai tôi.
Hành động , vốn dĩ là một sự sẻ chia, bỗng chốc lại trở thành một sự ban ơn, một sự thương hại trong tâm trí tôi.
Làm trợ lý?
Cô ấy đang muốn tôi làm người hầu cho cô ấy ư?
Tôi liếc nhìn con rối.
Lần , tôi thề mình một tia khinh miệt thoáng qua trong tinh của nó.
“Không cần đâu,” tôi đáp, tôi bất giác trở nên lạnh lùng.
“Mình vẫn hài lòng công việc hiện tại. Mình không muốn dựa dẫm vào cậu mãi.”
Thẩm Lệ lập tức nhận sự thay đổi trong điệu của tôi.
Cô ấy cau mày.
“Mạc , cậu lại nói thế? lại là ‘dựa dẫm’? Chúng ta là thân mà. Giúp đỡ nhau là chuyện đương nhiên.”
“Đương nhiên ?” Tôi một luồng xúc tăm tối đột nhiên dâng lên, một sự uất ức bị kìm nén từ lâu.
“Cậu nói , nhưng chuyện đều do cậu quyết định, do cậu dẫn dắt. Cái cũng là của cậu. Kể cả con rối , nếu mình không nói, có lẽ cậu mua nó và đem về trưng trong riêng rồi, đúng không?”
Không khí đột ngột trở nên căng thẳng.
Những lời nói sắc lạnh , tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ nói .
Chúng tuôn từ miệng tôi một cách tự nhiên và tàn nhẫn.
Thẩm Lệ im lặng nhìn tôi, khuôn mặt cô ấy trắng bệch vì sốc.
“Mạc , cậu đang nói cái ? Cậu sự nghĩ mình sẽ làm thế ?”
Tôi nhìn cô ấy, và thay vì một người bị tổn thương, tôi lại một cô gái kiêu ngạo đang cố gắng che đậy ý sự.
Đúng , cô ấy chỉ muốn tôi ghen tị.
Cô ấy muốn tôi biết tôi kém cỏi hơn cô ấy.
Tôi đứng dậy, đi thẳng vào ngủ của mình.
Trước đóng cửa, tôi nhìn lại khách một lần nữa.
Con rối tinh vẫn ở .
Nhưng bây giờ, tôi như nó đang gật đầu đồng tình tôi, như thể nó đang thì thầm:
“Đúng , cô ấy đang giả vờ.”
Tôi tự nhủ, đây chỉ là một chút căng thẳng. Ngày mai chuyện sẽ ổn.
Nhưng trong đêm , tôi nằm thao thức.
Tôi nhớ đến nụ cười của Thẩm Lệ nói về việc thăng chức.
Tôi nhớ đến sự ‘sắp xếp’ của cô ấy trong thứ.
Và tôi nhớ đến ánh vô , nhưng đầy vẻ khinh miệt, của con rối tinh.
Nó không nói , nhưng sự im lặng của nó lại xác nhận suy nghĩ tăm tối nhất của tôi.
Tôi nhắm lại.
Vết nứt đầu tiên trong tình mười năm của chúng tôi, xuất hiện.
Và tôi, hay có lẽ là con rối, đang chuẩn bị nới rộng nó .