Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/4AruJbjn5A

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Chương 3: Lời Cảnh Báo Nguy Hiểm
Kể từ khi tôi phát hiện mảnh giấy note và vay bí mật trong máy tính của Thẩm Lệ, tương tác của cô ấy đều được tôi diễn giải qua lăng kính của sự phản bội và ghen tị.
, với đôi mắt thạch anh vô cảm, đã trở thành cố vấn thầm lặng của tôi, xác nghi ngờ tăm tối nhất.
Tối đó, Thẩm Lệ nhà rất muộn, rõ ràng là mệt mỏi sau cuộc họp dự kéo dài.
Cô ấy ngồi phịch xuống ghế sofa, thở dài.
“Mệt quá, Mạc Lan. Đã giải quyết được vấn đề vật xây dựng rồi. Đúng là có chút nhầm lẫn trong đơn hàng, nhưng không nghiêm trọng tin đồn. May mà phát hiện sớm.”
Cô ấy ngước tôi, mong chờ một lời cảm.
Nhưng trong đầu tôi, tiếng nói từ – hoặc là chính giọng nói thầm kín của tôi – lại vang :
“Cô ta đang nói dối. Cô ta cố cô mức độ nghiêm trọng của vấn đề, để cô không can thiệp. Cô ta muốn độc chiếm thành , hay cô ta đang cố che đậy sai lầm?”
“Ồ, thế à?” tôi đáp lại một cách hờ hững.
“Mình nghe nói đội kiểm tra chất lượng bên ngoài đã chuẩn bị một báo cáo đỏ ban quản lý cấp cao rồi đấy. Cẩn thận không thì giải quyết xong cái này lại dính cái khác.”
Tôi đã nói chuyện với người ở Hùng Vương chiều nay.
Tôi không tiết lộ chi tiết dự của Thẩm Lệ, nhưng tôi đã khéo léo hỏi quy trình báo cáo kiểm soát chất lượng nội bộ.
Người đó đã xác , nếu phát hiện sự thay đổi vật không đúng quy chuẩn, báo cáo sẽ được thẳng Giám đốc Điều (CEO).
Thẩm Lệ đột ngột ngồi thẳng dậy, sắc mặt thay đổi.
“Báo cáo đỏ? Không thể nào. Nếu có, mình đã phải được báo nội bộ rồi. Đây là dự tối mật của ty, họ sẽ không để lộ tin cho đội bên ngoài nhanh đến thế.”
“Tin lang mà,” tôi nhún vai.
“Nhưng cậu đấy, tin lang thường nhanh quy trình nội bộ. Có lẽ, họ đang chờ cậu mắc sai lầm lớn để tiện bắt bài.”
Tôi liếc .
vẫn ngồi đó, tĩnh lặng.
Nhưng lần này, tôi thấy rõ ràng , khuôn mặt vô cảm của đang khẽ nhếch , một nụ cười lạnh lùng, hài lòng.
Thẩm Lệ tôi chằm chằm.
Ánh mắt cô ấy đầy sự nghi ngờ và thất vọng, không phải tôi, mà tin tôi cung cấp.
“Mạc Lan, dạo này cậu kỳ lạ lắm. Cậu có vẻ rất… thích nghe những tin tiêu cực dự của mình. Cậu có đang muốn mình thất bại không?”
Câu hỏi đó giống một cú đ.ấ.m bụng tôi.
chạm đúng nỗi sợ hãi và ghen tị sâu kín nhất mà tôi đang cố phủ .
“Nói gì kỳ vậy, Thẩm Lệ?” tôi cố gắng giữ giọng bình tĩnh.
“Mình chỉ cảnh báo cậu thôi. Cậu là thân của mình. Mình không muốn cậu bị người khác lợi dụng hoặc làm vật tế thần. Mà cậu cũng không chia sẻ gì vay lớn của cậu, nên mình phải tự tìm hiểu để cậu có ổn không chứ.”
Tôi đã cố đưa tin vay để đ.á.n.h lạc hướng và tạo một màn phản .
Thẩm Lệ sững sờ.
“Cậu… Cậu đã xem trộm dữ cá nhân của mình?”
“Không phải trộm,” tôi đáp lạnh lùng.
“Mình chỉ cờ thấy trong tệp ‘Dự Phụ.’ Tên file rõ ràng thế, mình có quyền thân mình đang gặp khó khăn gì mà mình chứ? Hay cậu sợ mình sẽ… chia sẻ những khó khăn đó với cậu?”
lời tôi nói , đều được xác bằng sự im lặng đồng đáng sợ của .
Tôi cảm thấy mạnh mẽ bao giờ hết, thể tôi đang đại diện cho sự thật trần trụi.
Thẩm Lệ không giải thích.
Cô ấy đứng dậy, đi thẳng phòng ngủ và đóng sầm cửa lại.
Sự im lặng đột ngột sau cánh cửa đó nặng nề cuộc cãi vã lớn tiếng trước đây.
Tôi lại thắng.
Sáng hôm sau, tôi thức dậy sớm.
Thẩm Lệ đã đi làm.
Tôi thấy một cuốn sổ nhỏ màu xanh, là sổ tay ghi chú dự của cô ấy, bị bỏ quên trên bàn ăn.
Tôi do dự một chút.
Đây là động xâm phạm rõ ràng.
Nhưng khi tôi thấy trên kệ, những đường nét vô cảm của lại thúc đẩy tôi.
“Đừng giả vờ là người tốt nữa, Mạc Lan. Cô ấy đã cô nhiều chuyện. Hãy tìm bằng chứng. Bảo vệ bản thân trước khi cô ấy dùng sự nghiệp để đạp đổ cô.”
Tôi mở cuốn sổ .
Thật may mắn, trang đầu tiên là bản kế hoạch chi tiết cho buổi họp quan trọng ngày mai: Trình bày Kế hoạch Chi phí Rủi ro trước Ban Giám đốc.
Trong đó có một mục ghi chú bằng bút đỏ: “Lưu ý: Che chi phí phát sinh vật A (khoảng $50,000) và tính gộp chi phí Marketing. Báo cáo này phải tuyệt đối sạch.”
Đọc đến đây, m.á.u tôi đông lại!
50,000 đô la!
Thẩm Lệ không chỉ che một sai lầm nhỏ, cô ấy đang cố bóp méo dữ tài chính trong báo cáo quan trọng nhất của cô ấy.
Đây là lý do cô ấy cần vay đó!
mảnh ghép đều khớp lại.
Thẩm Lệ không phải là một người tốt, cô ấy là một kẻ lừa đảo đang sử dụng sự nghiệp của mình để che đậy một thất thoát lớn.
Tôi run rẩy lấy điện thoại , chụp lại trang ghi chú đó.
Tay tôi vẫn còn run khi tôi đặt cuốn sổ lại vị trí cũ, mở máy tính cá nhân.
Tôi không thể để cô ấy trốn thoát.
Cô ấy không chỉ lừa dối ty, mà còn lừa dối tôi, người đã tin tưởng cô ấy suốt mười năm.
Cô ấy đang dùng chính sự liêm chính của mình để đạt được vị trí cao tôi.
Tôi quyết định động.
Tôi địa chỉ email của sếp trực tiếp của Thẩm Lệ, ông Vương.
Tôi soạn một email nặc danh.
Tôi không đề cập trực tiếp đến Thẩm Lệ, chỉ một cảnh báo mơ hồ nhưng đầy sức nặng.
“Kính Ông Vương,
Tôi là một người quan tâm đến sự trong sạch của ty Kiến trúc Cảnh Quan.
Tôi tin rằng Ban Giám đốc nên xem xét kỹ lưỡng Báo cáo Chi phí Rủi ro cho dự ‘Ánh Dương’ sắp được trình bày.
Có tin rằng một chi phí phát sinh vật trị giá khoảng $50,000 đã được cố chuyển sang mục Marketing để ‘làm sạch’ báo cáo.
Mong ông có động kiểm tra nghiêm ngặt trước khi sự việc trở nên quá muộn.”
Sau khi đi, tôi ngồi màn hình máy tính trống rỗng.
Lòng tôi nhẹ nhõm đến kỳ lạ, nhưng cùng lúc là một cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sống lưng.
Tôi đã tự tay gieo rắc hạt giống hủy hoại sự nghiệp của người thân nhất.
Tôi quay lại .
Khuôn mặt vô cảm của bỗng trở nên thân thuộc và đáng tin cậy.
“Đúng thế, Mạc Lan. Cô đã làm đúng. Cô không phải là kẻ xấu. Cô chỉ là người phơi bày sự thật.”
Tôi tự nhủ, tôi không phải là kẻ xấu.
Tôi chỉ đang bảo vệ sự thật.
Nhưng trong sâu thẳm, tôi , tôi đã bắt đầu tận hưởng cảm giác quyền lực khi nắm giữ bí mật của Thẩm Lệ.