Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/1BEIl5JaQ9

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

2

Nó đáp gọn lỏn, chẳng hề đắn đo:

“Tất nhiên . Trong lòng tôi, mẹ kế là người phụ nữ tuyệt vời nhất. tôi sớm muộn gì ly hôn điên , và tôi sẽ đứng phía .”

Tôi đọc đến , cảm giác như một cơn gió buốt tháng Chạp quất thẳng người — lạnh thấu tận tim gan.

Tối muộn, tôi lê thân đến nhà.

Chu Tử Ương Chu Dụ Dân vừa một “sinh nhật vui vẻ”.

Nhưng vừa tôi, mặt cả hai lập tức sầm lại.

Chu Dụ Dân sa sầm giọng:

“Hôm nay sinh nhật con trai mà cô thờ ơ vậy à?!”

Tôi thẳng mặt anh , nhếch môi:

“Năm nào tôi sinh nhật cho hai cha con anh, thế anh đã nhớ đến sinh nhật của tôi lần nào chưa?”

Anh nghẹn, cứng họng, chỉ biết trừng mắt:

“Cô đúng là đ.á.n.h tráo khái niệm, vô lý hết chỗ nói!”

Chu Tử Ương ra vẻ trưởng thành, xen :

“Thôi, đừng cãi nhau nữa, con không để bụng mấy chuyện nhỏ này đâu.”

Nhỏ cái đầu mày!

Tôi cái bản mặt nó mà buồn cười — rõ là tâm trạng cực kỳ tốt, chắc do được mẹ kế tặng hẳn một vạn nạp game hôm nay.

Một tuần , nó vẫn im re, chẳng nhắc gì đến phụ huynh.

Trùng hợp bạn thân tôi có chuyến công tác, tôi xung phong đi thay cô — con cô học cùng lớp Chu Tử Ương.

Tôi muốn tận mắt xem thử “mẹ kế hoàn hảo” mà con tôi tôn thờ là thứ gì.

Bước lớp, tôi .

Một cô gái trẻ, tầm 25, trang điểm kỹ, váy ôm sát, nước hoa sặc mùi rẻ Lệ Lệ, lễ tân ở công ty của Chu Dụ Dân.

Công ty có đúng người: một ông sếp bất tài, một lễ tân lẳng lơ, và một nhân viên kinh doanh chạy doanh thu bằng miệng.

Tôi ngồi ngay lưng cô , cử chỉ điệu đà của “mẹ kế vĩ đại”.

hôm nay, cô chủ nhiệm chỉ hỏi nguyện vọng thi đại học.

Khi nhắc đến tên Chu Tử Ương, Lệ Lệ nhẹ giọng nói, điệu như đóng phim:

“Con trai nhà tôi học không được tốt lắm, nên chắc không thi đại học. Tôi nó chỉ cần nó sống vui vẻ là đủ.”

Cô giáo chủ nhiệm hơi ngạc nhiên — vì trước , tôi dặn cô quan tâm thêm đến thành tích của con .

Theo phản xạ, cô quay lại hỏi:

“Chị là mẹ của Chu Tử Ương à?”

Chu Tử Ương lập tức đứng bật dậy, mặt sáng như gương:

“Đúng , là mẹ em.”

Cô giáo chủ nhiệm tôi – người ngồi hàng ghế cau mày:

“Chu Tử Ương, mẹ em chẳng phải ngồi phía à? Em định diễn trò gì thế này?”

Cả lớp xôn xao, ánh mắt mọi người đổ dồn phía chúng tôi — đầy tò mò, hả hê như xem kịch sống.

Chu Tử Ương quay đầu lại, mặt trắng bệch. Có lẽ nó chưa bao giờ nghĩ tôi sẽ xuất hiện ở đây.

Tôi mỉm cười, nhưng giọng lạnh tanh:

“Chu Tử Ương, con nhắc lại đi — mẹ con là ai?”

Cả lớp bàn tán ầm ĩ:

“Trời ơi, con nít kiểu gì mà thuê người đóng giả mẹ ?”

“Cái này mà không trị, lớn lên chắc coi trời bằng vung.”

Chu Tử Ương im lặng một lúc, như liều mạng:

“Tôi không nói dối. Lệ Lệ chính là mẹ tôi.”

Cô giáo nhíu mày:

“Thế mấy năm nay người đi phụ huynh là ai?”

Nó dửng dưng đáp, giọng tỉnh rụi:

là cô của tôi. Mẹ tôi mất sớm, tôi tái hôn.

sợ tôi kỳ thị nên giả mẹ tôi thôi.”

Nói dối mà mặt dày đến vậy, tôi đúng là thất bại khi dạy con.

Dù đã quyết định buông tay, nhưng tận mắt chứng kiến đứa con nuôi lớn ngày quay sang đ.â.m thẳng tim , tôi vẫn nhói như d.a.o cắt.

Cô chủ nhiệm quay sang tôi, cẩn trọng hỏi:

“Có đúng vậy không, chị Lâm Nhã?”

Tôi mỉm cười, dằn chữ:

“Đúng. Lệ Lệ là mẹ của Chu Tử Ương.

Từ nay mọi chuyện học hành của nó, cô cứ liên hệ đây.”

Đứa con tôi tin tưởng đã chính tay ký giấy cắt đứt tình mẹ con.

Tôi chỉ giúp nó hoàn thiện nốt nghi thức thôi.

, đúng như nó nói — Chu Tử Ương bỏ luôn kỳ thi đại học.

đến nhà, nó bối rối nói:

“Mẹ, mẹ đừng hiểu lầm. Con chỉ sợ mất mặt nên nói dối.

Mẹ đâu muốn cả trường cười vì con trò đóng giả mẹ , đúng không?”

Tôi cười, giọng khô như giấy:

“Mẹ biết, con sĩ diện mà.”

tôi không nổi , tưởng tôi đã nguôi, liền hỏi dè dặt:

“Con bỏ thi , mẹ sẽ không con chứ?”

Tôi vẫn cười, nụ cười khiến chính xa lạ:

“Không đâu. Giờ mẹ chẳng có gì để nữa cả.”

Tôi không còn xem nó là con. Vậy thì để gì? chỉ mệt tim thêm thôi.

Không cần nuôi nó ăn học, không cần lo học phí, không cần gom góp mua xe, cưới vợ, dựng nhà.

Từ nay, tôi chính thức được giải thoát khỏi gánh nặng “ mẹ của một kẻ vong ơn”.

Tối hôm , điện thoại reo — Chu Dụ Dân gọi:

“Vợ à, chuyển cho anh ít xã giao đi. Anh công tác xa, kẹt .”

Cái giọng điệu quen thuộc, nghe mà muốn nôn.

Bao nhiêu năm nay, anh vẫn sống bằng tôi, mà lúc nào ảo tưởng là “người đàn ông có chí”.

Lúc cưới, tôi lĩnh 3 ngàn, anh ngồi mát ăn bát vàng, chê nhận 5 ngàn là mất mặt nên bày đặt khởi nghiệp.

Kết quả? Cả chục năm chỉ biết ăn nhậu – du lịch – mượn vợ.

Tùy chỉnh
Danh sách chương