Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/60HumWEo8w
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Hôm mời tiệc, tôi dậy từ sớm, ăn mặc trang điểm cẩn thận rồi cùng mẹ và Phùng Huyên nhà hàng.
Trong đại sảnh, khắp nơi giăng đầy bóng bay và dây màu đủ màu sắc, tường treo backdrop 6 chữ to đùng “Phùng Huyên nhật vui vẻ”. Màn hình sân khấu đang phát video những hình ảnh từ lúc Phùng Huyên nhỏ nay.
Mẹ 4 phía, gật đầu vừa lòng.
Tôi cúi người ghét sát vào tai Phùng Huyên thì thầm: “Hôm nay các bạn cùng lớp con đến dự nhà ai khá giả, ba của con không kém. Ba con rất nhanh thôi sẽ lên đạo cấp cao, ở trước mặt các bạn, con đừng tiết lộ nhé. Hôm nay nhật con, con là to , cứ chơi vui vẻ hết mực đi”.
“Lên đạo cấp cao” và “không tiết lộ”, tôi nhấn mạnh đi nhấn mạnh 2 này.
Tôi biết Phùng Huyên định sẽ ghi nhớ 2 cụm từ này.
Nhân duyên của Phùng Huyên với bạn trong lớp không hề tốt đẹp. Tính cách nó bạo lực độc đoán, là học chuyển từ nông thôn . Lúc trước có lần nó cáu giận bộc phát với Phùng Vũ Đình, nói rằng bạn nó chê nó là đồ nhà , không thèm chơi với nó.
Công tác chuẩn bị xong, đúng 11 giờ, khách khứa ngồi đông đủ, anh và từ lên, trong đám người ăn mặc lịch sự rạng rỡ, thì 2 người trông vừa mùa vừa thô thiển, hành xử dè dặt.
Tôi giấu đi nụ cười khinh bỉ môi, chân thành gọi qua: “Anh hai , anh qua với Phùng Huyên vài câu đi, nó từ lâu nói là nhớ 2 người lắm”.
Tôi chỉ chỉ chỗ bọn trẻ con đang tụ tập.
Hai người vội vàng dậy, tôi dẫn bọn qua đó.
“Đây là ba mẹ của Phùng Huyên, đặc biệt từ lên để chúc mừng nhật Phùng Huyên đó”. Tôi nở nụ cười ấm áp giới thiệu với các bạn cùng lớp của Phùng Huyên.
Phùng Huyên tức giận mặt đỏ lên: “Đây không phải là ba mẹ tôi”
“Phùng Huyên, không vô lễ với ba mẹ như vậy”. Tôi ngại ngùng vuốt tóc: “Bao nhiêu bạn bè đang con này, sẽ cười con đó”.
Bạn học của Phùng Huyên nghe thấy những tôi và Phùng Huyên nói với nhau, bọn trẻ bây giờ thông minh, rất nhanh có mấy lẩm bẩm vang ên·:
“Phùng Huyên nói dối à. Cậu ta bảo là ba cậu ta cao mà”.
“Cậu ta với người lớn vô lễ thật đấy”.
“Cậu ta từ lên, bát nạt những bạn học ở thôn , xong rồi c.h.é.m gió với chúng ta nữa”.
………..
nói của trẻ con thường không kiêng dè, và sự thật thì hay người ta tổn thương .
Sắc mặt Phùng Huyên ngày càng khó .
“Bọn mày câm mồm đi”.
Phùng Huyên đẩy ngã người bạn gái đang gần nó , cô bé ngã nhào lên bàn, bị mảnh đĩa vỡ bàn rạch xước 1 đường nên khóc to. Khách ở xung quanh nghe thấy tiếng động chạy qua.
Tôi trước tiên đỡ cô bé lên, cau mày mắng Phùng Huyên:
“Phùng Huyên, sao con không hiểu chuyện như vậy. Chưa gì đánh bạn học của mình như vậy, ba mẹ con từ lên thật xấu hổ”.
Anh bên cạnh bất an chà chà tay.
“Ông ta không phải là ba tôi” Phùng Huyên mạnh mẽ đẩy anh 1 cái, quay người đi tìm Phùng Vũ Đình trong đám đông, nắm tay áo của anh ta hét lớn: “Đây là ba của tôi. Ba tôi bây giờ chưa cao rất nhanh sẽ thăng ”.
Mặt Phùng Vũ Đình tái xanh. Sắc mặt đạo và đồng nghiệp của anh ta đang ngồi đầy ở đây trở nên khó dò, đạo tiền nhiệm chưa có nghỉ hưu đâu, mà anh ta vội vã hào hức nói cho con cháu nhà mình chuyện thăng , hành vi này….
“Đây là ba nuôi của con mà, không phải ba ruột. Con phải biết quan hệ m.á.u mủ ruột rà, 1 giọt m.á.u đào hơn ao nước lã”. Tôi Phùng Huyên, đổ thêm dầu vào lửa.
Phùng Huyên 1 bước chạy , chỉ vào mặt tôi mắng to: “Mẹ tôi nói rồi, tôi là do mẹ tôi và ba Vũ Đình ra. Ba Vũ Đình, mẹ tôi và bà nội là người 1 nhà, chỉ có đồ ngu ngốc là bà không biết thôi”.
Tôi ngây người sững sờ, lẩm bà lẩm bẩm: “Con nói bậy”.
Phùng Huyên chỉ vào anh , tận lực hét lên: “Tôi không nói bậy! Đây chỉ là 1 người hàng thân thích “mượn danh” là ba tôi để lừa bà thôi”.
“Mẹ, mẹ nói đi. Mẹ lấy ảnh ra cho xem đi, ảnh 1 nhà 3 người của chúng ta ý”.
Phùng Huyên lấy hết sức lay , thử lục tìm người điện thoại. Mặt đỏ bừng, 1 câu không nói ra . Mặt anh hiện lên vẻ xấu hổ nhục nhã, đó nắm chặt lấy quần áo của mình.
“Đủ rồi”. Phùng Vũ Đình tát Phùng Huyên 1 cái, tận lực nắm lấy cổ áo nó: “Mày về nhà cho tao”.
Phùng Vũ Đình vốn yêu thương Phùng Huyên hết lòng hết sức, đây là lần đầu tiên tức giận với nó.
Phùng Huyên mếu máo :”ôi” 1 tiếng rồi khóc rống lên: “Ba, ba lừa người. Ba nói con là con ruột của ba, ba chỉ thương mỗi mình con, vậy mà ba đánh con”.
Trong tiếng la khóc của Phùng Huyên, tôi loạng choạng dậy, lao tớ cho Phùng Vũ Đình 1 bạt tai: “Bảo sao anh đối xử với Phùng Huyên trăm yêu ngàn thuận, Phùng Vũ Đình, anh xứng với tôi sao?”
Phùng Vũ Đình che mặt thở dốc. Bạn bè thân thiết bên cạnh có người , có người khuyên, chỉ có 2 người đi kéo tôi ra, phẫn nộ trừng mắt Phùng Vũ Đình.
đạo của Phùng Vũ Đình hừ lạnh rời đi, bạn bè khách sáo cáo từ, mặt không giấu vẻ khinh thường.
Tôi che mặt giở vờ khóc, âm thầm thở phào nhẹ nhõm, đồng ngôn vô kị ( trẻ con nói không kiêng kị gì), phản ứng của khách khứa và người nhà đối với những nói của Phùng Huyên, có thể dự đoán trước .
Một bữa tiệc nhật bị hủy bỏ trong không khí không vui vẻ gì, không ai chú ý , bát súp vi cá mập bị đập vỡ tan tành rơi mặt đất.
Tôi trong lòng cười lạnh, cái này, là món ăn chủ lực trong bữa tiệc này.
Sau khi về nhà, tôi không do dự lập tức li hôn, đuổi Phùng Vũ Đình tay trắng ra đi, giành quyền nuôi dưỡng Đóa Đóa.
(Toàn văn hoàn)