Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/AUhxJbJDsc

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 6

Đọc từ đầu:

Mẹ chồng tôi tái mặt: “Cô… cô nói cái gì vậy? Đừng có mà bịa chuyện! Sau này tôi nghĩ kỹ rồi, thấy ông Cố nói có lý. Tôi không thể lấy một người nước ngoài, dù anh ta có yêu tôi bao nhiêu, tôi cũng phải trở về quê hương – nơi tôi sinh ra và lớn lên.”

Tôi cười: “Nghe rất cảm động… nhưng có vẻ không đúng với sự thật lắm đâu mẹ ạ.”

Tôi tiếp tục đưa vào máy chiếu một tấm ảnh khác — là ảnh con trai tôi, Quả Quả.

Tất cả mọi người đều chết lặng.

Bởi Quả Quả giống hệt Johnson.

Tóc xoăn, mắt xanh.

Giống như được đúc từ cùng một khuôn mẫu.

“Tới giờ chắc mọi người hiểu rồi. Thực ra, Quả Quả là cháu nội của Johnson. Mà Cố Khải — là con trai của Johnson.”

“Cô nói láo!” – mẹ chồng tôi nhảy dựng lên – “Nếu Cố Khải là con của Johnson, sao lại chẳng giống ông ta tí nào?!”

“Đó là do gen di truyền cách thế hệ. Theo tôi biết, hiện tại Johnson vẫn đang sống ở Anh. Hai người vẫn liên lạc hàng tháng. Tôi có cần công bố lịch sử cuộc gọi không? Chắc không cần đâu nhỉ.”

Sắc mặt mẹ chồng tôi lập tức biến đổi: “Vương Thiến, rốt cuộc cô là ai? Tại sao biết chuyện của tôi?”

“Tôi vốn không muốn biết, cũng chẳng có hứng thú. Nhưng là do tôi bị ép thôi.”

Nói rồi, tôi quay sang nhìn bố chồng: “Bác còn nhớ đêm hôm bác đi công tác ở Anh trở về đã xảy ra chuyện gì không?”

Bố chồng tôi khựng lại, như sực nhớ điều gì, gương mặt già nua ửng đỏ: “Chuyện… chuyện 30 năm trước rồi, ai còn nhớ nổi.”

“Vậy để tôi nhắc bác nhé.”

“Hôm đó, sau khi mẹ chồng đồng ý lời cầu hôn, bác vui sướng quá nên tối trước khi về nước đã đi uống rượu ở quán bar. Tại đó, có một cô gái ăn mặc bốc lửa chủ động mời mọc bác. Bác không cưỡng lại được, hai người qua đêm với nhau. Sáng hôm sau bác tỉnh dậy thì toàn thân rã rời, chẳng còn chút sức lực nào.”

“Chuyện đó bác chắc không thể quên chứ?”

Bố chồng tôi như vừa bị đánh thức, mồ hôi túa ra trên trán:
“Chẳng lẽ… việc tôi mất khả năng sinh sản có liên quan đến chuyện đó?”

“Đúng vậy. Bác đã rơi vào bẫy của Johnson. Cô gái đó là người hắn thuê. Cô ta đã dùng thủ đoạn đặc biệt khiến bác vĩnh viễn không thể có con.”

“Còn mẹ chồng tôi, trước khi rời Anh, Johnson đã cố tình khiến bà ấy mang thai con mình.”

“Johnson là kẻ cực kỳ toan tính. Hắn muốn biến con trai mình thành con trai bác. Rồi khi con trai hắn có con — tức là Quả Quả — thì cũng là cháu nội của bác. Cuối cùng, toàn bộ tài sản và công ty bác gây dựng sẽ thành của dòng họ Johnson. Mà bác chỉ là người làm không công cho kẻ khác.”

Nghe tới đây, bố chồng tôi hét lên một tiếng đau đớn, hai tay ôm lấy ngực, loạng choạng ngã xuống đất.

Người cầm thuốc lúc nãy đã chuẩn bị sẵn, nhanh chóng nhét hai viên thuốc màu vàng vào miệng ông.

Rồi gọi phục vụ mang nước đến, ép ông uống xuống.

Bố chồng tôi từ từ mở mắt.

Có người đỡ ông dậy, dìu đến đứng trước mặt mẹ chồng.

“Xuân Nga… em nói thật đi. Em có biết chuyện Johnson giăng bẫy anh không?”

Mẹ chồng tôi nước mắt rưng rưng, không ngừng lắc đầu: “Không… em không biết… thật sự không biết.”

Rồi ánh mắt đầy thất vọng: “Không ngờ Johnson lại là loại người như thế.”

Thấy mẹ chồng có vẻ không nói dối, bố chồng quay sang nhìn tôi đầy nghi hoặc: “Vậy… rốt cuộc là chuyện này là sao?”

Tôi không trả lời bố chồng ngay.

Mà quay sang nói với mẹ chồng: “Nếu con đoán không sai, mỗi lần Johnson gọi điện cho mẹ mỗi tháng, ông ta đều nhấn mạnh với mẹ rằng nhất định phải giữ bí mật, tuyệt đối không để Cố Lôi Đình biết Cố Khải không phải con ruột ông ấy.”

“Johnson còn nói, chỉ cần thêm chút thời gian nữa, đợi ông ta nghiên cứu thành công loại thuốc gọi là Tiêu Hồn Tán, thì sẽ quay về thay thế Cố Lôi Đình. Khi đó, cả nhà các người sẽ đoàn tụ, con trai, cháu trai đều vây quanh ông ta…”

“Khoan đã!” – Bố chồng ngắt lời tôi – “Tiêu Hồn Tán là cái gì?”

“Tóm gọn thì đó là một loại độc dược. Người uống phải sẽ dần dần trở nên lú lẫn, cuối cùng là chết từ từ. Điều đáng sợ nhất là loại thuốc này cực kỳ khó bị cảnh sát phát hiện, gần như không thể truy ra bằng chứng.”

Sắc mặt bố chồng lập tức chuyển sang tím tái. Ông ta gào lên một cách điên cuồng:
“Thằng Tây đó tại sao lại muốn hại tôi?!”

Rồi ông thì thầm đầy nghi hoặc: “Chỉ vì tôi cướp Lâm Xuân Nga khỏi tay hắn sao? Quá độc ác… Hắn không có lý do gì để làm vậy cả. Dù sao thì Xuân Nga là tự nguyện đi theo tôi, tôi đâu có ép buộc gì, mà chuyện tình cảm thì cũng chẳng thể cưỡng ép.”

Tôi khẽ nhíu mày: “Bác nói đúng. Quả thật, hắn ta không có lý do gì cả…”

Bố chồng lập tức nắm lấy cổ áo mẹ chồng: “Nói đi! Johnson vì sao lại hại tôi?”

Mẹ chồng run rẩy toàn thân: “Em… em không biết hắn là người như vậy… thật sự không biết…”

Tôi nói với bố chồng: “Bác không cần phải làm vậy đâu. Bà ấy… cũng chỉ là một quân cờ trong giấc mơ của Johnson mà thôi.”

Tùy chỉnh
Danh sách chương