Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9pUB6jBLsY

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 4

15.

Tối hôm đó, tôi và cùng cuộn tròn trên ghế sofa,

xem TV ăn khuya—là món hoành thánh tôi tay làm.

Cô ấy ăn tấm tắc:

“Cậu mở quán bán là khách xếp hàng chen lấn luôn đó!

Vỏ mỏng, nhân đầy đặn, gia vị miệng. Ngon quá đáng!”

Tôi cười, bảo cô ấy nói quá.

Suốt bao năm qua, Trần Hữu Chí và Trần Tử Ngôn khen tôi một câu.

Dù tôi đã nặn hàng ngàn chiếc hoành thánh, làm hàng trăm bữa cơm.

đột ngột đặt đũa xuống, hơi tức tối:

“Tớ nói nhé – cậu là bị suy nghĩ cổ hủ kìm hãm!

nhốt mình trong cái vòng ‘ vợ đảm – mẹ hiền’.

Lúc nào cũng cảm thấy nấu cơm, giặt đồ, chăm chồng, chăm con là việc phải làm.

Tại sao phải ?”

“Cuộc đời không phải đường ray – là một cánh đồng.

Cậu không sống như một cái đồng hồ báo thức, chờ lệnh.

Cậu phải sống như… một cái la bàn.

mình muốn đi đâu – cứ tiến tới!”

16.

Tôi còn đang ngẫm nghĩ câu nói ấy, thì điện thoại đổ chuông.

Một số lạ.

Nhưng tôi ngay – là quê gọi.

Quả nhiên, là Trần Tử Ngôn.

Giọng nó chực chờ bùng nổ:

“Mẹ cũng cứng đấy nhỉ? Sáu ngày ! Mẹ không thấy đủ à?

Không thèm bỏ chặn con luôn à?

Mẹ ghê gớm .”

“Mẹ đi đâu ?

Ít nhất mẹ cũng phải để lại ít tiền cho bố chứ?

Không có tiền thì mẹ bảo bọn con ăn ? Uống ?”

“Nhà bác Hai con cho thuê thì chắt bóp đồng, thuê được đúng cái nhà như ổ gián, gián bò khắp sàn!

Bố con không nấu cơm, đồ ăn mang ăn xong, giờ ông ấy nấu mì cho con suốt năm ngày !”

Giọng Trần Tử Ngôn nghẹn ngào như bị dồn vào đường cùng:

“Được ! Mẹ giỏi lắm!

Mẹ nói con lấy cái chết ra uy hiếp mẹ…

mẹ không phải cũng đang dùng cách này để đe dọa lại con đấy sao?”

“Xem chịu được lâu hơn nhé!

Từ mai, con nhịn ăn luôn! Mẹ cứ chờ nhặt xác con đi!”

Nói cuối, giọng nó đã lạc hẳn đi, mang theo tiếng nghẹn ngào.

Tôi im lặng vài giây.

Sau đó, chậm rãi nói:

“Xác thì… tìm bố con nhặt.

Tôi không đi.”

Tôi định ngắt máy thì kia lại vang lên tiếng vội vã – là Trần Hữu Chí:

“Tùy Tâm, đừng có làm loạn nữa!

Cô chẳng phải là vì chê tôi không chịu đi làm sao?

Được! Tôi đi làm! Tôi đi gác đêm cũng được – một tháng cũng có hai ngàn, cô lòng ?”

“Cô chẳng phải vì mấy vặt vãnh thấy mình chịu thiệt sao?

Một gia đình yên ấm mới là quan trọng nhất!

Bây giờ nhà mình như vậy, không phải đều do cô dưng gây sao?”

“Con trai đang tuyệt thực đấy! Cô nghe cho rõ: một đời tâm huyết của cô đều đặt lên nó…

Giờ cô nỡ để nó hủy hoại như vậy sao?”

Tôi thở dài, giọng rất nhẹ nhưng chữ rơi xuống như đá:

“Nó còn dám lấy không thi đại học ra để uy hiếp tôi,

thì nhịn ăn vài bữa có đáng là ?”

“Trần Hữu Chí, tưởng tôi đòi ly hôn là giận dỗi sao?

Là muốn ép đi làm sao?

Không!

Nếu bây giờ đồng ý ký đơn, tôi lập tức quay cùng ra toà.”

“Và nhớ cho rõ—đừng bao giờ dùng Trần Tử Ngôn để uy hiếp tôi nữa.

nói rõ với nó rằng:

Tôi – Tùy Tâm – từ nay sau sẽ không đưa thêm cho nó một đồng nào.

Dù nó muốn đi du học hay đi làm, muốn sống hay muốn bày trò,

lo.”

Tôi còn kịp trả lời, thì Trần Tử Ngôn giật điện thoại và gào lên:

“Mẹ muốn nữa đây hả? Du học cái con mẹ nó!

Mẹ khiến con mất hết mặt mũi!

Giờ thì cả lớp, cả trường đều con không đi du học được,

cũng chửi con là đồ vong ân bội nghĩa,

là thằng ngu bỏ thi đại học!”

mẹ hài lòng ?

Mẹ thắng ! Mẹ là mẹ con, con không bất nghĩa với mẹ!

Được, con học lại! Con chịu học lại! được ?”

Điện thoại kia im lặng.

Rõ ràng nó đang chờ tôi… khen.

Tôi thở dài nhẹ một cái, điềm tĩnh đáp:

“Con muốn học lại, thì chúc mừng.

Nhưng tiền học – mẹ không trả.

lo.”

Đầu dây kia, nó bắt đầu gào:

“Mẹ! Mẹ ơi! Mẹ—”

Tôi cúp máy.

17.

nhìn tôi bằng ánh mắt đầy xót xa.

Tôi cười khổ, không nói thêm.

Nhiều năm nay, chúng tôi vẫn giữ liên lạc, vẫn thỉnh thoảng chia sẻ đời…

nhưng phần lớn nói vui, ít khi nhắc buồn.

Tôi không hiểu hết gian nan khi cô ấy khởi nghiệp.

Và cô ấy cũng không tôi trong đời sống gia đình đã phải kiềm nén và kiệt sức mức nào.

hiếm hoi, ở cái tuổi này, chúng tôi lại có ngồi cạnh nhau, nói thâu đêm như thời còn đi học.

trong cuộc trò ấy, tôi học được rất nhiều từ cô ấy.

mơ hồ trong lòng tôi, giờ dần trở nên rõ ràng hơn.

Tôi nhận ra một :

Tôi không còn trẻ – nhưng tôi cũng hề già.

Không phải tuổi tác khiến một bị bó buộc,

là cách họ suy nghĩ.

Cô ấy đã kinh doanh nhiều năm.

phụ nữ cực kỳ độc lập, hiện đại,

luôn đi đầu xu hướng, không để bản bị bỏ lại phía sau.

ngày ở đây, , đã khiến tôi nhìn thấy khả năng khác của cuộc đời.

Tôi bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc lời đề nghị của cô ấy:

“Rời quê. một thành phố mình yêu thích.

Cho bản một cơ hội để được sống lại – sự.”

Và đúng vậy… thành phố ven biển này sự rất đáng sống.

Khí hậu ôn hòa, mùa hè không quá nóng, mùa đông cũng không quá lạnh.

Không khí mặn mòi của biển khiến ta dễ thở hơn – cả chất lẫn tâm hồn.

Homestay của cô tôi có vị trí rất đẹp.

Lại nằm gần khu dân cư, gần trường học, gần trung tâm.

Mỗi , tôi thường thấy ta tấp nập đi làm, đưa con lớp.

Và họ… thường ăn ngoài.

Tôi chợt nhớ ra – kỹ năng nấu nướng của mình, không hề tệ.

Hoành thánh, sủi cảo, bánh bao – tôi đều làm rất giỏi.

Bao nhiêu năm qua tôi nấu ăn như một bổn phận, giờ mới phát hiện, nó có trở thành một mạnh.

Tôi thử làm vài bữa cho khách trong homestay.

cũng khen ngợi không dứt.

còn đùa:

“Vì bữa này nhất định phải ở đây thêm đêm nữa!”

Tôi bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ:

Hay là… thuê lại căn nhà nhỏ cạnh? Mở một tiệm ăn .

làm từ trưa thôi cũng được.

Không quá vất vả, lại đủ chi phí, còn dư thời gian để… sống cho bản .

Không phải vì .

Không cần hy sinh cho .

là tôi đang làm mình giỏi – và sống bằng năng lượng của mình.

Tùy chỉnh
Danh sách chương