Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/8paz9aLmle

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

Bà nội đã giúp anh cả nuôi lớn hai đứa con, đến bảy mươi tuổi thì vì lao lực quá độ mà ngã bệnh, nằm liệt giường.

Chị dâu tổ chức sinh nhật cho bà rồi thông báo với tôi ngay trên bàn ăn.

“Mẹ có hai người con trai, chuyện dưỡng lão đương nhiên phải chia đều. Hai mươi năm trước là nhà tôi chăm bà, sau này nên tới lượt nhà em.”

Tôi lập tức lật bàn: “Năm đó tôi mang thai trước chị, nhưng vì sinh con gái nên mẹ chỉ liếc nhìn một cái, rồi từ đó không bao giờ ló mặt nữa. Bà chăm chị ở cữ hai lần, còn giúp nhà chị nuôi con đến khi lớn khôn. Giờ thì bệnh đầy người, thuốc uống còn nhiều hơn cơm, chị lại đòi về nhà tôi sao?”

Trong mớ hỗn loạn đó, chồng tôi – Lâm Kỳ – cuối cùng cũng lên tiếng: “Chuyện cũ đừng nhắc lại nữa. Anh đồng ý chăm sóc mẹ.”

01

Lời vừa dứt, tôi lập tức chỉ vào mặt anh, chửi thẳng:

“Anh quên rồi sao? Mẹ anh với chị dâu từng đối xử với tôi thế nào? Lúc tôi mới mang thai, phản ứng rất nặng, chỉ ngửi mùi dầu mỡ thôi cũng muốn nôn cả mật ra. Nhưng chị dâu lại lấy lý do đang chuẩn bị mang thai, bắt mẹ phải qua chăm cô ta! Khi đó anh đi tu nghiệp ở nước ngoài, tôi đích thân mang tổ yến loại thượng hạng đến xin mẹ nấu bữa trưa cho tôi. Vậy mà mẹ nói, phụ nữ ai chả từng bầu bí, sao tới lượt tôi thì lại yếu ớt như công chúa. Cần phải trị cái tật tiểu thư đó, nhịn đói vài bữa là ăn được hết thôi. Sau này đến lượt chị dâu mang thai, mẹ lập tức đi học lớp nội trợ gia đình. Nhìn bài đăng của chị trên mạng xã hội, mỗi bữa đều ba món mặn, hai món chay, không hề trùng món.”

Cuối cùng cũng là mẹ tôi biết chuyện, thương con đến mất ngủ cả đêm, hôm sau liền xin nghỉ hưu sớm để đến chăm sóc tôi.

Chị dâu thấy tôi không đồng ý, liền bước ra đứng sau lưng mẹ, gương mặt nở nụ cười giả tạo.

“Chân mẹ mọc trên người mẹ, mẹ muốn ở đâu thì ở đó. Cũng chỉ vì hồi đó em sinh con gái nên làm mẹ không vui, mẹ giận nhất thời thôi, bao nhiêu năm rồi, chuyện lớn mấy cũng nên bỏ qua. Lâm Kỳ, em nói xem, khuyên vợ em đi. Chuyện dưỡng lão là trách nhiệm của cả nhà, đẩy hết cho tụi chị thì người ta sẽ nói nhà em không ra gì đó.”

Chồng tôi lau mặt, quay lại đối diện tôi, từng bước tiến gần: “Hạ Đồng, mẹ nuôi lớn anh, dù có thiên vị hay không, dù có chăm con cho mình hay không thì dưỡng lão vẫn là trách nhiệm của anh, pháp luật quy định vậy, không thay đổi được.”

Lâm Kỳ vừa dứt lời, mẹ chồng lập tức nở nụ cười đắc ý, ánh mắt đầy khiêu khích nhìn tôi.

Chị dâu cũng lạnh giọng chen vào: “Hạ Đồng à, mấy chuyện quá khứ cũ rích như thế, giờ chỉ có em còn nhớ mãi không buông. Giờ cả nhà em sống nhờ Lâm Kỳ, em nghĩ em còn có tiếng nói à? Mẹ lớn tuổi rồi, cần nhiều thuốc bổ. Một tháng em đưa mẹ 10 triệu tiền sinh hoạt thì có nhiều đâu? Chị tra rồi, dựa theo mức thu nhập của hai người thì chiếm chưa đến 30% đó. Đừng có nghĩ cắt xén tiền của mẹ. Thật ra mẹ định kiện hai người ra tòa, là chị khuyên can mẹ đấy!”

Anh cả – Lâm Tùng – không nói một lời, cúi đầu liên tục gắp tôm hùm với hải sâm bỏ vào bát mình, miệng ăn đầy dầu mỡ.

Tôi không thèm đếm xỉa tới bọn họ, chỉ chăm chú nhìn chồng mình.

Năm đó, tôi sinh con suýt mất máu quá nhiều mà nguy kịch, lúc đang yếu ớt nhất lại bị mẹ chồng khinh thường:

“Đã bảo sinh thường, ra cữ thì cai sữa để đẻ tiếp. Mà cô không ra gì, đẻ có mỗi đứa cũng phải mổ. Tốn tiền chưa đủ còn mất ba năm không đẻ tiếp được. Cô chính là tội nhân của nhà họ Lâm! Cô thua xa chị dâu cô. Người ta đang mang thai cháu đích tôn của nhà họ Lâm, tôi không có thời gian lo cho con gái nhà cô đâu!”

Tôi tức đến mức ráng ngồi dậy cãi lại, chẳng ngờ làm rách luôn vết mổ, máu trào ra đau đến nỗi tối sầm mặt mũi.

Lâm Kỳ lúc đó một tay bế con gái, một tay ôm tôi, vừa khóc vừa cắn răng hứa: “Vợ à, em yên tâm, sau này anh sẽ không để em phải chịu uất ức nữa.”

Tôi từng nghĩ mẹ chồng trọng nam khinh nữ nên mới ghét tôi.

Nhưng sau này chị dâu sinh đứa thứ hai cũng là con gái, mẹ không những không ghét mà còn yêu thương vô cùng. Vừa đầy tháng đã đem số vàng tích góp bao năm ra nấu chảy, làm một đôi vòng tay nhỏ xíu đeo cho cháu gái.

Tôi mới hiểu ra, bà ta đơn giản chỉ là thiên vị.

Thiên vị con cả, không thích con út, đương nhiên cũng không thích tôi và con gái tôi.

Giờ hai mươi năm đã trôi qua, mẹ chồng từng hung hăng dữ dằn giờ vì bệnh tật hành hạ mà nhu mì đi nhiều.

Dùng khăn chấm vài giọt nước mắt, gào khóc mấy câu là khiến Lâm Kỳ quên hết bao năm ấm ức?

Tôi thấy lòng mình lạnh dần, xách túi chuẩn bị bỏ đi.

“Hạ Đồng, mấy năm nay tình cảm vợ chồng mình không tốt. Giờ anh đã có người khác trong lòng, mình ly hôn đi.”

Lâm Kỳ nói từ phía sau khiến tôi chết sững tại chỗ.

Tôi quay đầu lại, không tin nổi nhìn anh.

Anh cả và chị dâu cũng ngẩng đầu lên, ánh mắt hả hê như đang xem kịch, dò xét nhìn qua lại giữa tôi và Lâm Kỳ.

Lâm Kỳ nháy mắt với tôi: “Anh là người sai, anh sẽ ra đi tay trắng. Nhà, xe và toàn bộ tiền tiết kiệm đều để lại cho em.”

02

Nhiều năm sống chung khiến tôi ngay lập tức hiểu được Lâm Kỳ đang toan tính điều gì.

Chỉ trong một khoảnh khắc, tôi đã nhập vai, phối hợp nhịp nhàng với anh.

Tôi vừa khóc vừa vớ lấy chiếc túi xách đập vào người anh.

“Lâm Kỳ, tôi đúng là mù mắt mới lấy anh. Sống với nhau nửa đời người, cuối cùng anh lại đi nuôi hồ ly tinh bên ngoài! Người đó là ai? Lễ tân công ty anh hay là mấy em phục vụ ở tiệm massage với KTV? Hai mươi năm nay tôi đã vì cái nhà này mà lo toan đủ điều, vậy mà anh lại ra ngoài nuôi gái. Ly hôn! Bây giờ đi ngay tới cục dân chính! Ai không chịu ly hôn là đồ đáng chết!”

Tôi vừa khóc vừa kéo cổ áo Lâm Kỳ bước ra ngoài.

Vừa đến cửa thì bị chị dâu chặn lại.

Gương mặt hả hê lúc trước của chị ta đã biến mất hoàn toàn, chỉ tay về phía mẹ chồng, hét lên: “Cô mà đi thì mẹ làm sao?”

Tôi liếc chị ta một cái: “Liên quan gì tới tôi? Bà ấy không sinh không nuôi tôi, dù có kiện ra tòa cũng không tới lượt tôi phải phụng dưỡng!”

Chị dâu liếc mắt ra hiệu liên tục cho mẹ chồng. Bà lập tức níu lấy tay áo Lâm Kỳ: “Tiểu Kỳ à, con không thể mặc kệ mẹ được!”

Lâm Kỳ nghiêm túc cam đoan: “Mẹ yên tâm, con không bỏ mặc mẹ đâu cho dù hồi nhỏ mẹ thiên vị anh Hai, mới ba tháng tuổi đã đem con gửi lại quê. Sau này con thi đại học, mẹ đưa hết tiền trong nhà cho anh Hai khởi nghiệp, con phải vừa học vừa làm, còn vay cả tín dụng sinh viên mới gắng gượng tốt nghiệp.”

Mẹ chồng cứng họng, nhưng tay vẫn bám chặt lấy tay áo con trai không buông.

Chị dâu ở bên phụ họa: “Mẹ cũng khổ mà, con nít con nôi gì mà thù dai vậy? Làm gì có mẹ con nào giận nhau qua đêm? Mẹ hay kể với chị là cả nửa đời người chưa bù đắp đủ cho con út nên trong lòng thấy áy náy lắm. Vậy nên giờ em đón mẹ về, để mẹ có dịp gần gũi với em nhiều hơn.”

Lâm Kỳ cười khẩy, từng ngón tay gỡ từng cái bám chặt trên tay áo.

“Chị cứ yên tâm, dù sao bà ấy cũng là mẹ em, em sẽ lo. Chờ em và Hạ Đồng làm xong thủ tục ly hôn, em sẽ quay về đón mẹ.”

Mẹ chồng chết trân tại chỗ, run run chỉ tay vào tôi: “Hai đứa không được ly hôn! Nếu tụi con ly hôn rồi thì ai lo cho mẹ? Tiểu Kỳ, con bận đi làm suốt, chuyện nhà toàn do Hạ Đồng lo. Con mà bỏ nó, mẹ biết nhờ ai nấu cơm?”

Bà toan tính lộ ra rõ mồn một, hệt như mấy hạt bàn tính sắp văng thẳng vô mặt tôi.

Chị dâu đứng kế bên còn thêm dầu vào lửa: “Đúng vậy đó! Nhà em kiểu đàn ông kiếm tiền, đàn bà lo việc nhà, Hạ Đồng làm nội trợ bao năm nay, giờ cũng phải có chút cống hiến cho nhà họ Lâm chứ! Mà nói thật nhé, bộ móng tay dài ngoằng đó nên đi gỡ ngay đi. Mẹ thích uống canh, chút chị gửi cho cô vài công thức, học mà nấu cho mẹ.”

Tôi không thèm đếm xỉa đến chị ta, chỉ nói với mẹ chồng: “Mẹ chẳng phải luôn nói con không tôn trọng mẹ, bao năm nay toàn đối đầu với mẹ, không xứng làm con dâu sao? Giờ con ly hôn ngay đây, chẳng phải vừa đúng ý mẹ à? Hy vọng cô gái mà con trai mẹ quen ở ngoài sẽ biết nghe lời, hiểu chuyện, dịu dàng biết quan tâm. Chờ cưới vào nhà rồi, nhớ chăm sóc mẹ thật tốt nhé.”

Mẹ chồng nghe xong không thấy ngượng mà còn đắc ý: “Tôi nói sai à? Con út tôi có tiền đồ, đàn ông bốn mươi như hoa nở, bỏ cô – cái bà vợ già xấu xí – thì có cả đống em gái trẻ bu theo!”

Bà ta tự hào hỏi Lâm Kỳ về cô gái kia, Lâm Kỳ kể rành mạch: “Cô ấy tuy quê mùa nhưng ngoan ngoãn thật thà, quan trọng là còn trẻ, đang trông ngóng ngày vào cửa sinh con cho mẹ. Chỉ là nhà người ta đòi 30 triệu tiền sính lễ vì còn có đứa em trai chờ lấy vợ.”

Mẹ chồng cố ý liếc tôi một cái: “30 triệu thì nhằm nhò gì, năm đó chị dâu cô về nhà tôi cũng mất 20 triệu đấy! Người với người khác nhau lắm, có người muốn gả không đòi hỏi gì mà tôi còn chẳng muốn rước về!”

Tôi biết bà đang nói tôi.

Năm đó, tôi thương Lâm Kỳ, không muốn anh khó xử nên không đòi một xu sính lễ, đến cả nhà ở cũng là nhà cũ của ba mẹ tôi cho mượn.

Tùy chỉnh
Danh sách chương