Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/7AVVuIelbz

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Sự thật chứng minh ta lo lắng thừa, khỏi phố trước, hai chiếc kiệu hoa tách một trái một , ta trơ mắt ánh mắt lưu luyến của Tô Cẩm Niên từ từ tan biến.
Đợi đến khi kiệu hoa bên kia hoàn toàn khuất dạng, Tô Cẩm Niên đột nhiên phát điên, chàng không cần biết gì nữa kẹp bụng ngựa, chạy mất hút.
Đoàn đưa dâu sững sờ, rồi ba bốn cẳng chạy theo lang.
Kiệu hoa chạy nhanh bay, ta rung lắc đến choáng váng, ý định ngủ một lát hoàn toàn biến mất.
Ta đã từng nói vì sao kiệu hoa kiếp trước đột nhiên rung lắc, ta tưởng sợ ta ngủ gật, muốn lay ta tỉnh chứ. Hai kiếp bí ẩn chưa lời giải đột nhiên sáng tỏ, vì sao kiệu hoa rước dâu lại chạy nhanh rung lắc, vì lang chạy mất, đuổi theo!
9.
Trước khi ta rung lắc đến hôn mê, kiệu hoa cuối cùng dừng lại.
Ta đội lại voan , chưa kịp xuống kiệu, đã nghe bên cạnh lớn tiếng hô: “Đã đến Tô phủ, xuống kiệu!”
Xung quanh vang tiếng bàn tán: “ lang này vừa mới phủ không lâu mà, sao giờ mới đến, bây giờ không có ai tiến hành nghi thức b.ắ.n cung thì tính sao đây?”
Ta không hề động đậy, tự mình mở rèm kiệu, xuống kiệu.
Vị kia vội vàng, lại hét một tiếng: “Đã đến phủ của Tô tướng quân, sao Tô Cẩm Niên tướng quân không đón ?”
ta không hề vội vàng hét lớn “Sai rồi, sai rồi, nhầm kiệu hoa rồi!”, mà ngược lại vô cùng tĩnh trong phủ. Bà ta vội vàng kéo ta một cái, kinh hồn bạt vía hỏi không chắc chắn: “Cô , ngươi sao?”
Ta vẫn không để ý đến bà ta, đi thẳng trong phủ.
kia ta không phản ứng, không chắc chắn ta rốt cuộc Lâm Nhược Vũ hay Công chúa, đành đi theo trong phủ.
từ dưới voan , suốt dọc đường người hầu không ít, nhưng trong chính phòng bái đường, đứng lèo tèo hơn mười đôi , ước chừng khách khứa đều đi hết sang Lục phủ rồi.
“Ta đi nhuận tràng (đi vệ sinh)! Các ngươi đợi ở đây!” Tùy tiện tìm một cái cớ, ta bất chấp khách khứa ở tiền sảnh, dựa ký ức thời thơ ấu, đi về phía viện của Tô Cẩm Niên.
Người hầu đều tiền sảnh bận rộn hôn lễ rồi, nên trên đường này thật sự lạnh lẽo!
Đi qua hòn non bộ viện của Tô Cẩm Niên, ta đã gỡ voan cầm trong tay, mắt đã đến ngoài cổng vòm của viện. Có tiếng động truyền đến, ta dừng , khẽ nghiêng đầu sang.
Một lão bá cao tuổi đang đứng mặt tía tai trước mặt Tô Cẩm Niên, “Ôi chao, Tiểu tử của ta ơi, sao Người ngồi đây uống , mau y phục đi bái đường đi, đã đến rồi! Chẳng Người đi đón dâu sao? Sao một mình chạy về rồi?”
Lúc này Tô Cẩm Niên lại mặc một thân bạch y. Chàng lòng nặng trĩu ôm rót thêm một ngụm: “Cứ tìm đại một người ta đi được.”
“Sao có thể được!” Lão quản gia vội vàng đến mức thiếu lao giật lấy , “Chẳng lẽ Người không thích vị tử phi này?”
“Không thích?” Tô Cẩm Niên cười khổ: “Nào có thích hay không, dù sao trừ ấy , ai nhau.”
chàng lại chuẩn rót , ta khỏi hòn non bộ: “Nếu đã ai nhau, vì sao ngay cả bản cung đây, Tô tử lười bái đường?”
của Tô Cẩm Niên rơi xuống đất, chàng chậm rãi đứng dậy, mắt không chớp ta, một lúc lâu sau thì thầm: “Uống ít vậy, sao lại say rồi?”
Lão quản gia sợ đến mức một lúc lâu không hoàn hồn, phản ứng lại sau đó, vội vàng quỳ xuống đất: “Lão nô tham kiến Công chúa! Sao Người lại, sao lại…”
Ta xoa trán, Tô phủ này chẳng có người thường nào sao, chẳng qua thôi mà? Có cần vẻ mặt trời sập không?
“Ta nếu nói ta người ta hãm hại nhầm kiệu hoa, các người có tin không?”
Tô Cẩm Niên cuối cùng phản ứng lại, nhanh hai đến trước mặt ta, lo lắng ta: “Vậy, muốn nào?”
Ta ném trùm đầu người chàng: “ có thể nào, bái đường chứ sao! Bản cung chuẩn liều, Tô tướng quân cứ nguyện ý chịu thiệt một chút, dù sao cùng ta bái đường, đừng để bản cung người ta hãm hại, lại thành trò cười!”
“Tốt, tốt, tốt!” Tô Cẩm Niên cười tên ngốc, “Đi thôi, chúng ta mau đi bái đường!”
Ta không hề động đậy, không nhúc nhích .
Nụ cười của Tô Cẩm Niên trở nên cẩn thận: “ hối hận rồi?”
Ta khinh thường liếc chàng một cái, sao vài năm không gặp, đầu óc không nhanh nhạy nữa rồi?
Ta gầm : “Chàng mặc một thân màu trắng này bái đường với ta sao!”
“Ta đi y phục ngay! ngay, đừng đi!” Tô Cẩm Niên nhảy tưng tưng chạy phòng, không quên quay đầu hét lớn: “Trần Bá, canh chừng , đừng để chạy mất!”
Không đầy vài hơi thở, Tô Cẩm Niên mặc hồng bào, cầm đai lưng chạy , cười một kẻ ngốc.
Ta đội lại voan , nắm lấy bàn tay chàng.
Chúng ta dìu nhau đi về chính phòng bái đường. Ta từ dưới voan , lén lút chàng, người này đi bộ lại vẫn trái tay trái, tay đồng đều.
10.
Lúc này Lâm Nhược Vũ ở Lục phủ đã cố ý lộ sơ hở, văn võ đầy triều vốn đến chúc mừng ta lại phát hiện Công chúa bằng bạn đọc.
Mọi người nhau, tình huống này giải quyết nào?
Lục Cảnh Luân có vẻ rất khổ sở nói: “Việc đã đến nước này, đành đợi Công chúa đến rồi bái đường lại, Nhược Vũ, đã bái đường rồi, đành ngậm ngùi cưới thê.”