Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/LbBD3wl9X

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 4

Lúc này, cuối cùng trên khuôn mặt Tống Phương Lê lộ rõ vẻ sợ hãi, nàng ta lớn tiếng cầu cứu.

Người đến cứu nàng ta là Mạnh Hoài Thanh.

Dù biết rõ Tống Phương Lê dây dưa với Tứ hoàng tử, hắn vẫn che chở cho nàng ta, đau lòng kéo nàng ta lên bờ, còn cởi áo khoác của mình đắp lên người nàng ta.

Hắn đau xót nói với ta:

“Tương Nghi, chúng ta là thanh mai trúc mã, nàng có oán hận gì cứ hướng vào ta, đừng làm hại người khác.”

“Được thôi, ngươi đi chết trước đi.”

Ta thuận nước đẩy thuyền, dùng cây củi cháy trong tay, không chút do dự đánh xuống.

Mạnh Hoài Thanh bị đánh đến mức không dám kêu thành tiếng.

Tống Phương Lê run rẩy, nước mắt lã chã rơi.

Nhìn thấy bọn họ đau khổ, ta liền cảm thấy vui vẻ.

Đến khi Đại tướng quân nắm lấy cây củi cháy, giật lấy và ném đi.

Ánh mắt Mạnh Hoài Thanh lóe lên một tia đắc ý.

Không lạ gì hắn không đánh trả, hóa ra là đợi Đại tướng quân xuất hiện để “cứu giá”.

Nhưng ta có sợ không?

Năm năm trước, Đại tướng quân bại trận, tự mình dẫn đội hộ tống, đưa ta đến Bắc Yến hòa thân.

Lúc ấy, tại biên giới giữa hai nước, ta chỉ nói với hắn một câu:

“Thân ta một mình vì an nguy xã tắc, không biết tướng quân dùng để làm gì?”

Đại tướng quân kiên cường bất khuất đỏ mắt, quỳ gối dưới chân ta, trịnh trọng thề rằng sẽ vực dậy cờ trống, đưa ta trở lại Nam Sở.

Năm năm trôi qua, Đại tướng quân thực hiện lời hứa của mình, dẫn đại quân phá tan Bắc Yến.

Khi khải hoàn trở về, Đại tướng quân đặc biệt quan tâm ta.

Ta cũng đã nhìn ra, hắn rất chính nghĩa, có trách nhiệm, lại rất cứng nhắc.

Việc thất bại và hòa thân năm năm trước, Đại tướng quân luôn tự trách bản thân mình.

Vì vậy, hắn cảm thấy mắc nợ ta.

10

Tống Phương Lê cúi đầu tạ ơn Đại tướng quân, bộ dạng vô cùng đáng thương.

Mạnh Hoài Thanh cũng cố nén đau đớn để cảm tạ.

Hai người bọn họ trông giống một đôi uyên ương bạc mệnh.

Còn ta, thì ngang ngược, ác độc.

Đại tướng quân lắc đầu thở dài, sau đó để Mạnh Hoài Thanh và Tống Phương Lê rời đi.

Đợi bọn họ đi khỏi, hắn hướng ta hành lễ, nói:

“Công chúa, thần có hai con trai, trưởng tử nhiều lần lập công, hiện là du kích tướng quân, thứ tử cũng học hành thành tài, vừa được giao phó công việc. Cả hai đều đến tuổi thành gia lập thất, nhưng vẫn chưa kết hôn.”

Ta hơi ngẩn ra, sau đó bật cười thành tiếng.

Đại tướng quân định dâng một người con trai để chuộc lỗi với ta sao!

Ta nhướng mày, hờ hững đáp:

“Triều đình có quy định, phò mã không được nắm thực quyền.”

Vị đại tướng quân trung thành vì nước lại nghiêm túc đáp:

“Xông pha chiến trường, giết địch như uống rượu, vinh quang tràn đầy, nhưng cũng là đem đầu mình buộc trên lưng quần.”

“Nếu khuyển tử được may mắn lấy công chúa, thì không cần ra trận giết địch, chịu rét nơi biên cương. Có thể ở lại kinh thành làm một vị phò mã nhàn nhã phú quý, sao lại không muốn?”

Ta chăm chú nhìn hắn.

Hắn chân thành, lời nói thẳng thắn, không hề có kẽ hở.

Hắn là Đại tướng quân xông pha chiến trận, thất bại và hòa thân năm năm trước là do triều đình Nam Sở nội đấu, binh lực phân tán mà bị đánh bại từng phần, không thể trách hắn.

Ngược lại, trong năm năm qua, Đại tướng quân có thể vực dậy cờ trống, tập hợp đại quân phá tan Bắc Yến, đó là bản lĩnh của hắn.

Hắn dẫn quân đón ta về Nam Sở, vừa có công, vừa có ơn.

Hắn trấn giữ biên giới, gia tộc trung liệt, là trụ cột của Nam Sở, cũng là anh hùng trong lòng dân chúng.

Sau khi trọng sinh, ta hận không thể đánh tất cả mọi người, ngay cả chó qua đường cũng muốn chửi hai câu.

Nhưng đối diện Đại tướng quân, ta lại không muốn làm khó hắn.

Ta hít sâu một hơi:

“Là Tống Phương Lê tự mình nhảy xuống nước, nàng ta muốn vu oan ta, nên ta để nàng ta toại nguyện.”

“Nàng ta trèo lên được Tứ hoàng tử, nếu không phải ta tìm người cản Tứ hoàng tử lại, thì nàng ta đã được toại nguyện rồi.”

“Nếu Tứ hoàng tử thực sự gây khó dễ cho ta, ta sẽ rất khó ứng phó.”

Đại tướng quân không đáp, hẳn là vẫn cho rằng ta sai.

Ta cụp mắt, xoay người rời đi.

Nhưng lại nghe hắn nói:

“Công chúa không nên tự mình động thủ, chỉ cần hạ lệnh là đủ.”

Bước chân ta khựng lại, khóe môi bất giác cong lên.

“Đã được chỉ giáo.”

11

Khi tiến cung thỉnh an, ta gặp Tứ hoàng tử phi trong cung của Hoàng hậu.

Trước đây, ta và nàng từng vài lần chạm mặt trong các yến tiệc hoàng cung hoặc tiệc của các gia đình quyền quý, không thể coi là hoàn toàn xa lạ.

Lúc ta quỳ xuống thỉnh an Hoàng hậu, Tứ hoàng tử phi cũng quỳ theo, dáng vẻ như có điều muốn nói riêng với ta.

Nàng đuổi theo ta, bảo tùy tùng đứng cách xa một chút, rồi hạ giọng như báo tin:

“Trường Ninh, Tứ hoàng tử định xin chỉ để Tống Phương Lê làm trắc phi. Chỉ e rằng sau này nàng ta sẽ không ngừng gây khó dễ cho người.”

Ta lập tức đáp:

“Tống cô nương xinh đẹp đáng yêu, điện hạ thật có phúc.”

Câu nói khiến Tứ hoàng tử phi nghẹn lời không thốt được câu nào.

Một lúc sau, nàng thu lại vẻ giả tạo, nói:

“Tống Phương Lê là thứ gì, cả ta và ngươi đều rõ. Nếu để nàng ta làm trắc phi của hoàng tử, ngươi muốn đối phó với nàng ta sau này, chỉ sợ phải cân nhắc thêm đấy.”

Ta thản nhiên đáp, không chút nao núng:

“Ta là công chúa hòa thân vì nước, nàng ta có thể làm gì được ta? Cùng lắm ta đóng cửa phủ mình, tự sống những ngày yên ổn là xong.”

“Trường Ninh…”

“Xin Tứ hoàng tử phi yên tâm, Trường Ninh không vì Tống Phương Lê mà oán trách người hay Tứ hoàng tử.”

Lúc này, Tứ hoàng tử phi mới gấp gáp nói:

“Trường Ninh, coi như ta cầu xin ngươi. Đừng để Tống Phương Lê bước vào phủ hoàng tử.”

Giờ thì hợp lý rồi. Cầu người phải có thái độ cầu người.

Đừng mong ai dùng ta như con cờ mà không trả giá.

Ta chậm rãi nói:

“Theo ta biết, Tứ hoàng tử đã có một trắc phi, thêm một vài thứ phi và thông phòng. Vì sao Tứ hoàng tử phi chỉ không dung được mình Tống Phương Lê?”

Nàng khoác tay ta, kéo lại gần, hạ giọng:

“Vào đầu năm, trong tiệc sinh thần của Chiêu Ninh, ta tận mắt thấy nàng ta có hành vi mờ ám với Nhị hoàng tử.”

Ta nghiêng đầu, chăm chú nhìn nàng.

Nàng tiếp tục:

“Toàn kinh thành đều nghĩ rằng Mạnh Hoài Thanh xem nàng ta như thế thân của ngươi, hai người là một đôi.”

“Nhưng chuyện giữa nàng ta và Nhị hoàng tử lại giấu kín đến vậy, ta buộc phải nghi ngờ mục đích của nàng ta khi tiếp cận Tứ hoàng tử.”

Ta đã rời đi năm năm.

Tống Phương Lê xuất hiện sau khi ta đi.

Kiếp trước, ta từng sai người điều tra nàng ta, quá khứ của nàng ta sạch sẽ như một tờ giấy trắng.

Nhưng nàng ta lại tinh thông cầm kỳ thư họa, thậm chí ngay cả lễ nghi trong cung cũng am hiểu tường tận.

Hoặc nàng ta là thiên tài, học gì cũng tinh thông.

Hoặc, nàng ta chính là mật thám.

12

Từ biệt Tứ hoàng tử phi, ta quay lại cung gặp thánh thượng.

Tùy chỉnh
Danh sách chương