Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3LGhN4B1LW
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Cảm được đặt nền đất bằng phẳng sau hai ngày trong rừng núi thật khó tả. Tố Uy Lam hít một hơi thật sâu, không khí không còn mùi ẩm mốc mục nát mà mang theo mùi nhựa đường quen thuộc của thế giới con người. Xa xa, cô thấy lờ mờ khu vực tập kết, có như còn vài chiếc xe và dáng người.
Minh Dạ chỉ đưa cô đến rìa khu rừng, nơi cô có thể tự đi tiếp. Anh ta không bước ra sáng.
– Đến đây là đủ.
Anh ta nói, giọng đều đều.
– Anh… anh không đi cùng sao?
Tố Uy Lam hỏi.
– Nhiệm vụ của tôi tạm thời kết thúc. Cô trở về thế giới của . Còn những chuyện tiếp theo… là của cô.
Minh Dạ đáp. lẽo của anh ta lướt qua cô, như đang đánh giá.
– Cảm ơn anh, Minh Dạ. Thật lòng cảm ơn anh. Nếu không có anh…
– Không cần. Cô có ‘khí tức’ đặc biệt. của tôi là… ‘giám sát’.
Anh ta ngắt lời cô một cách thẳng thừng. Giám sát? Tố Uy Lam nhíu mày, nhưng chưa kịp hỏi gì thêm thì dáng Minh Dạ nhạt dần trong không khí, như sương khói tan biến, không lại dấu vết.
Tố Uy Lam đứng một , cảm hụt hẫng khó . Mọi chuyện đêm qua, người đàn ông kỳ lạ với năng lực siêu nhiên… là thật sao? Hay cô phát điên sợ hãi?
Cô hít thêm một hơi lấy lại bình tĩnh, chỉnh lại quần áo rách rưới và mái tóc rối bù, rồi bước về phía khu tập kết.
thấy dáng cô, Hoàng Nam và Minh Thư lập tức chạy tới.
– Uy Lam! Em yêu! Trời ơi, em ở đâu vậy? Anh c.h.ế.t đi được!
Hoàng Nam ôm chầm lấy cô, giọng nói đầy kịch tính. Tố Uy Lam cảm nhận được cái ôm rất gượng gạo, và bàn tay anh ta hơi siết chặt một cách khó chịu.
– Uy Lam! May quá không sao! Bọn em tìm mãi!
Minh Thư cũng tiến đến, cố gắng ôm lấy cô nhưng Tố Uy Lam né sang một bên một cách khéo léo. Minh Thư đang đi khập khiễng, hơi lê trên mặt đất. mặt cô ta nhăn nhó ‘đau’ rất thật.
– Em không sao. Chỉ là bị thôi.
Tố Uy Lam trả lời một cách nhạt. Cô họ, cố gắng tìm kiếm dấu vết của sự lắng thật sự, nhưng chỉ thấy sự giả tạo và dò xét. … như đang kiểm tra xem cô còn sống sót đến mức nào, và có mang theo thứ gì ‘nguy hiểm’ về không.
– Bị thôi ư? Trời đất, anh liên với đội cứu hộ rồi đấy! May quá, em tìm được đường về.
Hoàng Nam nói, thở phào nhẹ nhõm một cách khoa trương.
– Em tìm thấy đường… à, nhờ may mắn thôi. Có một người lạ chỉ đường xuống núi.
Tố Uy Lam nói mơ hồ, không nhắc gì đến căn nhà gỗ, tiếng ma trơi, hay cái tên Minh Dạ. Cô không biết anh ta là ai, đến đâu, nhưng trực mách bảo cô không nên tiết lộ sự tồn tại của anh ta với hai người này.
Minh Thư than vãn:
– Em trẹo đi lại khó khăn quá, chỉ có thể ở dưới này chờ tức của thôi. muốn chết.
Tố Uy Lam xuống Minh Thư. Cô ta đi khập khiễng. Nhưng đang nói chuyện với một người đồng nghiệp khác, cô ta hơi lơ là cảnh , bước một bước khá nhanh và vững vàng. Tố Uy Lam thấy điều . cô sắc lại. Minh Thư… không hề bị thương.
Trên đường về thành phố, Hoàng Nam liên tục nói về sự nguy hiểm của núi rừng, về cô may mắn thế nào thoát nạn. Rồi, anh ta bắt đầu đi vào vấn đề chính.
– Uy Lam này, sau chuyện lần này anh thấy lắm. Em một quản lý công ty, rồi cả khối tài sản lớn bố mẹ lại nữa… nguy hiểm quá.
Anh ta nắm lấy tay cô, giọng đầy quan tâm.
– Hay là em ủy quyền anh quản lý giúp một thời gian nhé? Anh là vị hôn phu của em, là người cậy nhất, sẽ giúp em hết. hay anh cũng đang có một số dự án cần vốn…
Anh ta nói một cách tự nhiên, như thể là điều hiển nhiên nên làm.
Tố Uy Lam nghe mà dạ dày thắt lại. Lời cảnh báo của Minh Dạ vang vọng trong đầu cô: “Nụ cười ngọt ngào che giấu lưỡi d.a.o sắc bén… Vị hôn phu của cô được lợi gì cô chuyện không may?”. Ký hiệu đánh hướng trên gốc cây. Sự vội vã cõng Minh Thư đi.
– Ủy quyền? Anh nói gì vậy?
Tố Uy Lam hỏi lại, giọng như băng.
– Thì… anh giúp em quản lý, đầu tư… sinh lời hơn chẳng hạn. Em chuyện, tâm trạng chắc chưa ổn định…
– Tâm trạng tôi rất ổn. Và tài sản của tôi, tôi tự quản lý được. Không cần ai ‘giúp’ cả.
Tố Uy Lam cắt ngang lời anh ta, giọng dứt khoát. Cô gỡ tay anh ta ra. Hoàng Nam sững sờ cô. mặt anh ta thoáng hiện sự bực tức, nhưng nhanh chóng được che đậy bằng nụ cười gượng gạo.
– Em nói gì lạ vậy? Anh chỉ muốn tốt em thôi mà!
– Tôi biết. Nhưng tôi thấy đủ khả năng tự bản thân.
Cô đáp trả một cách bình thản, nhưng trong lòng, cơn giận dữ đang cuộn trào. Họ… họ cố tình hại cô, chỉ tiền? khối tài sản cô đang có? Cái cảm bị phản bội bởi người tưởng, bởi người chuẩn bị kết hôn, đau đớn hơn cả nỗi sợ hãi đêm qua.
giây phút , Tố Uy Lam quyết định. Cô sẽ không yên. Cô sẽ không ký bất cứ thứ gì, và cô sẽ tìm ra sự thật.
Về đến nhà, Tố Uy Lam giả vờ mệt mỏi, nói muốn nghỉ ngơi sớm. Cô tránh mặt Hoàng Nam và Minh Thư (có lẽ Minh Thư ‘quan tâm’ nên muốn ở lại chăm sóc cô). đóng cửa phòng, mệt mỏi trên mặt cô biến mất, thay vào là sự sắc và quyết tâm.
Cô bật máy tính . Bằng chứng đâu? Minh Dạ nói Hoàng Nam được lợi cô chuyện. Lợi ích lớn nhất là gì? Tài sản.
Cô bắt đầu kiểm tra. Sao kê ngân hàng, lịch sử giao dịch, các khoản đầu tư của công ty, tài khoản cá nhân của Hoàng Nam (may mắn là cô biết mật khẩu một số thứ còn tưởng anh ta).
Cô dùng kỹ năng công nghệ vốn có ( công văn phòng liên quan đến xử lý số liệu) rà soát. Những con số dần hiện , vẽ ra một bức tranh đáng sợ. Hoàng Nam có những khoản nợ khổng lồ. Anh ta đang rắc rối tài chính nghiêm trọng. Và… có một số giao dịch đáng ngờ liên quan đến chuẩn bị giấy tờ pháp lý… ủy quyền, di chúc…
Tim Tố Uy Lam đập thình thịch. Lời cảnh báo của Minh Dạ… là thật. Kế hoạch của Hoàng Nam là cướp tài sản của cô.
Rồi cô mò mẫm tìm kiếm email. Email trao đổi giữa Hoàng Nam và Minh Thư. Càng đọc, tay cô càng run. Kế hoạch chi tiết. Minh Thư giả vờ bị thương. Dụ cô đi nhầm đường. Tạo hiện trường giả… tai nạn…
– Tàn nhẫn… Quá tàn nhẫn!
Cô nghiến răng, nước lưng tròng. Không phải sợ hãi, mà tức giận, bị tổn thương.
Cô tiếp tục tìm, tìm bằng chứng Minh Thư không bị thương. Ảnh Minh Thư đi lại bình thường ở núi cô đang , nhắn Minh Thư khoe khoang về diễn xuất… Tất cả đều ở đây.
Tố Uy Lam đang chìm trong mớ bằng chứng hỗn độn, đau đớn và phẫn nộ, cô đột nhiên cảm thấy một luồng khí quen thuộc. Cô ngẩng đầu .
Trong tấm gương phản chiếu trên tường, cô thấy dáng Minh Dạ. Anh ta đứng ngay sau lưng cô, trong căn phòng đóng kín. Không phải ảo . anh ta lẽo như vậy, nhưng khóe môi khẽ nhếch một cái rất nhẹ, gần như không thể nhận ra.
Anh ta cô, màn hình máy tính với những bằng chứng cô tìm thấy. Anh ta không nói gì, chỉ khẽ gật đầu, như một lời xác nhận, hoặc một lời tán thưởng.
Rồi, cũng nhanh như xuất hiện, dáng anh ta trong gương mờ dần và biến mất.
Tố Uy Lam quay phắt lại, căn phòng trống rỗng. Minh Dạ đi rồi, nhưng sự hiện diện của anh ta, và cái gật đầu , khiến cô biết rằng cô đang đi đúng hướng.
Tố Uy Lam có đủ bằng chứng đối đầu, nhưng cô sẽ làm thế nào lật tẩy Hoàng Nam và Minh Thư một cách công khai?